Chương 210: "Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"
"Liễu Bình sao..."
"Liễu Bình?"
"Con ở đâu?"
Một giọng nói già nua vang lên.
Rất nhanh, một giọng nói non nớt vang lên: "Lão già, có phiền hay không chứ, ông tự đi uống trà nói chuyện phiếm với những Chưởng môn kia đi, còn đi ra để ý tới ta làm cái gì chứ?"
"Liễu Bình, tại sao một mình con trốn trong nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ là do đệ tử chân truyền của môn phái nào đó lại chế nhạo con rồi sao?"
"Không phải loại chuyện này đều diễn ra mỗi ngày hay sao... dù sao ta là kẻ mù còn thiếu một tay nữa, mà thứ bọn chúng để ý nhất lại là ngoại hình."
"Aiz, Liễu Bình à..."
"Ngừng! Không cần nói lời an ủi gì cả, ta cũng không muốn làm bạn với những tên suy nghĩ nông cạn này, ta đã tìm được một người bạn mới rồi."
"Ai?"
"Ta cũng không biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, nó không phải tà ma ngoại đạo, mà là một loại ý chí nào đó..."
"Cái gì!"
"Đúng vậy, vừa rồi ta đã sáng tạo một loại pháp thuật, tên nó là Đa Trọng Linh Vân Trình Tường, có thể tạo dựng một 'trận pháp' kêu gọi một loại tồn tại nào đó, sau đó nó xuất hiện... Hả? Sư phụ, tại sao lão lại tính quẻ rồi?"
"Nghe ta nói đây, bí thuật này tuyệt đối không nên nói ra, nhớ chưa?"
"Không thể nào, trừ khi lão dùng tiền mua đi quyền sử dụng của nó."
"Tiền không là vấn đề, thế nhưng con phải nhớ kỹ, bí thuật này cực kỳ quan trọng, không nên nói cho bất cứ kẻ nào cả."
"Biết rồi, cứ lải nhải mãi thôi."
...
Liễu Bình đứng trước quảng trường, mặc cho tầng tầng ánh sáng vây quanh mình, bao trùm, bao phủ.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nhớ về những năm mười ba tuổi, khi vừa mới sáng tạo ra bí thuật này.
Nhoáng một cái.
Đã cách một thế hệ rồi.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Ngươi đạt được sức mạnh gia trì của đông đảo người tu hành.]
[Mỗi một linh hồn, đều đang cùng ngươi sử dụng bí thuật 'Đa Trọng Linh Vân Trình Tường' này.]
[Lực lượng triệu hoán của các ngươi đã siêu việt một loại giới hạn nào đó.]
[Tồn tại năm đó đã thức tỉnh.]
[Nó sẽ lại tới trước mặt của ngươi.]
[Chú ý!]
[Trường thế giới thuộc về nó đang mở rộng ra!]
[Nó tới rồi!]
Ngay sau đó, mọi cảnh tượng xung quanh đều dần dần đi xa.
Xung quanh biến thành cảnh tượng hoang vu lại khô cằn, không có bất cứ thanh âm nào cả.
Liễu Bình phát hiện mình đang trôi nổi trong vùng nước lạnh lẽo cùng yên tĩnh.
Bóng đêm bao phủ mọi thứ.
Nơi này giống như tại dưới đáy biển sâu không ánh sáng vậy.
Theo thời gian trôi qua, một luồng sáng trắng vô biên vô tận từ phương xa mà tới, ngưng tụ thành một tồn tại hình người.
"Đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta lại gặp nhau." Liễu Bình cảm thán.
Hình người do ánh sáng ngưng tụ giống như là một người khổng lồ cao mấy chục mét, yên lặng lơ lửng trong biển sâu, cúi đầu quan sát Liễu Bình, thế nhưng không nói lời nào.
Liễu Bình giật mình, hiểu ra điều gì đó.
"Ngươi... đang chờ ta sao?" Hắn hỏi.
Đối phương không nói lời nào, chỉ là duỗi cánh tay khổng lồ ra, vạch về phía hư không.
Từng cảnh tượng liên tục xuất hiện.
Thế giới bên ngoài, kẻ cầm đầu là Dị Hành giả trong Ác Mộng, phía sau là vô số tồn tại với hình thù kỳ quái, trốn trong màn đêm hắc ám tại Vĩnh Dạ, yên lặng nhìn về phía màn hình ánh sáng.
Bọn chúng đang chờ đợi...
Chờ đợi một thời cơ, hoàn toàn tiếp thu thế giới này.
Mà trong một màn sáng khác.
Trần Phong cùng Trần Lĩnh phân biệt trở lại doanh địa của người tu hành nhân tộc cùng yêu ma.
Hai người lớn tiếng chỉ huy nhân tộc cùng yêu ma, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra.
"Ngươi cũng biết sao?"
Liễu Bình cao giọng hỏi.
Ánh sáng hình người khổng lồ kia chậm rãi gật đầu.
Liễu Bình nhìn về phía nó.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu của nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:
[Ý chí của thế giới.]
[Thuyết minh: Đây là tồn tại có linh tính do ý chí của thế giới hiện tại ngưng tụ thành, chỉ có cao thủ thông linh chân chính, mới có thể dựa vào bí thuật mà ngươi sáng tạo, đi tới trước mặt nó.]
Liễu Bình giang tay ra, lại buông xuống.
"Ta đoán, nếu như ngươi có thể chống lại những tên kia, chắc hẳn cũng sẽ không đợi tới giờ phút này." Hắn lớn tiếng nói.
Ý chí Thế giới lại gật đầu lần nữa.
Nó duỗi hai ngón tay ra, túm một màn ảnh ánh sáng từ trong hư không ra, bao phủ lên người Liễu Bình.
Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng bốn phía biến đổi.
Mình lại xuất hiện tại một nơi xa lạ.
Xung quanh đều là người tu hành cao cấp, thế nhưng không ai có thể thấy được mình, cũng không phát hiện mình đột ngột xuất hiện.
Xem ra đây là cảnh tượng được ghi lại trong một thời điểm nào đó tại quá khứ.
Liễu Bình yên lòng, nhìn về phía đám tu sĩ kia.
Hắn đã thấy được sư phụ của mình.
Dưới sự chú ý của mọi người, sư phụ nói: "Ý chí Thế giới không có lực lượng để làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng nó lại có lực lượng trước nay chưa từng có, có thể làm một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi giúp chúng ta."
"Nó không có lực lượng, lại có lực lượng trước nay chưa từng có, lời này cũng quá mâu thuẫn chứ?" Một đại tu sĩ khó hiểu hỏi.
Sư phụ giải thích: "Đúng vậy, bản thân nó không thể ra tay, cũng không có sức mạnh đi giải quyết bất cứ chuyện gì, mọi thứ mà nó làm, đều phải dựa vào các loại hành vi của chúng ta."
Một đại tu sĩ khác nói: "Ví dụ như cái gì?"
"Ví dụ nwh chúng ta làm một vài chuyện có lợi cho thế giới này, nó sẽ âm thầm truyền lại cho chúng ta một vài điều có lợi." Sư phụ nói.
Ngay sau đó, cảnh tượng này biến mất.
Liễu Bình phát hiện mình lại trở về vùng biển sâu khi trước.
Ý chí Thế giới tản ra ánh sáng nhạt, cúi đầu nhìn về phía hắn, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Liễu Bình thở dài, nói:
"Thì ra là thế, thế nhưng ta cũng giống như ngươi, không thể chống lại những Thần linh kia!"
Ý chí Thế giới lại vươn tay ra, tóm một luồng ánh sáng từ trong hư không ra, bao phủ lên người của Liễu Bình.
Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.
Liễu Bình phát hiện mình đứng trên một vách đá.
MỘt ông lão tay áo bồng bềnh đứng bên vách núi, ngắm nhìn ráng chiều tuyệt đẹp.
Sau lưng ông ta, chỉ có hai tên người tu hành kính cẩn cúi đầu mà đứng.
Bỗng nhiên, ông lão kia thở dài: "Đáng tiếc."
"Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?" Có người hỏi.