Chương 211: Thần kỹ
"Lão phu nhìn lén thiên đạo, phát hiện khoảng mười ngàn năm sau, thế giới này sẽ xuất hiện một trận đại kiếp nạn." Ông lão nói.
"Sư phụ, chuyện sau này, hãy giao lại cho người đời sau xử lý đi." Một người tu hành khác khuyên giải.
"Không, lão phu có cảm ứng mơ hồ, có cách nào đó để suy diễn đạo quyết bản môn tăng lên một tầng thứ cao hơn, làm cho nó trở thành một loại pháp quyết không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần đạt tới cấp bậc đó, thế giới này sẽ nhiều hơn một tia hi vọng."
"Thế nhưng bây giờ, tuổi thọ đã tận..."
Ông lão rơi lệ, lắc đầu thở dài nói: "Rõ ràng chỉ thiếu một chút xíu, tại sao lại không cho ta thêm chút thời gian chứ?"
Giọng nói của ông ta trở nên yếu ớt, dần dần đứng im tại chỗ bất động.
Luồng sáng bỗng tản đi.
Lại có một luồng sáng nhạt bay xuống, bao phủ quanh người Liễu Bình.
Ngay sau đó...
Cảnh tượng hoàn toàn khcas biệt xuất hiện xung qunah Liễu Bình.
Khói lửa nổi lên bốn phía.
Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng nổ của pháp thuật hòa lẫn với nhau.
Trên chiến trường, một người đàn ông tay cầm trường kích lấy một chống trăm, tung hoành ngang dọc trong trận địa quân địch, tới tận khoảnh khắc cuối cùng, mới bị pháp thuật của bảy tám tên Thuật pháp sư đánh trúng, lại bị năm sáu tên cận chiến tiếp cận...
Hắn ta miễn cưỡng quơ trường kích, chém bay toàn bộ những kẻ gần người ra ngoài, hóa thành từng vũng mưa máu.
Thế nhưng, hắn ta cũng đã kiệt sức mất rồi.
Hắn ta cắm trường kích xuống mặt đất bên người, thở dài nói: "Đáng tiếc, những thức mà ta vừa lĩnh ngộ, chỉ thiếu một điểm cuối cùng... là có thể đẩy kỹ nghệ chiến đấu tới cấp độ cao nhất rồi..."
Từng luồng pháp thuật ngũ hành lao tới, bao phủ hoàn toàn nơi mà hắn ta đang đứng.
Ánh sáng tản đi.
Cảnh tượng xung quanh lại trở về dưới đáy biển sâu yên lặng.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi muốn ta sáng tạo ra một loại kỹ năng nào đó sao?"
Ý chí Thế giới xua tay.
Trong hư không, từng đoàn từng đoàn ánh sáng xuất hiện.
Bọn chúng lơ lửng xung quanh Liễu Bình, hiện ra từng cảnh tượng đã từng diễn ra tại thời đại quá khứ.
Trong một đoàn ánh sáng...
Có người nói: "Các vị trưởng lão, xin hỏi làm cách nào mới có thể luyện thành Thần kỹ?"
Trong một đoàn ánh sáng khác...
Có người trả lời: "Sư muội, muội đang hỏi Thần kỹ sao? Thần kỹ chỉ là một tin đồn mà thôi."
Lại tại một đoàn ánh sáng khác...
Có người nói với giọng hoảng sợ: "Mau nhìn, trên bức tường của di tích kia, có ghi chép chi tiết liên quan tới Thần kỹ... nó đại biểu cho ý chí của thế giới, có được uy năng không thể tưởng tượng nổi!"
Trong vô số đoàn ánh sáng.
Giọng nói của những người tu hành liên tục vang lên:
"Tới cùng là loại pháp quyết nào, mới có thể xưng là Thần kỹ?"
"Một chiêu này của ta mà dùng ra, đã vô địch thiên hạ, chắc hẳn đã được gọi là Thần kỹ rồi chứ."
"Nghe nói Thần kỹ có liên quan tới bản nguyên của thế giới, thế nhưng cái gì là bản nguyên thế giới?"
"Rất khó khăn! Rất khó khăn!"
"Không thể hiểu nổi, thật sự là không đường có thể đi."
"Chẳng lẽ Thần kỹ là giả tạo?"
"Chúng ta đã là môn phái mạnh nhất trong thế giới này, thế nhưng Thần kỹ... tới cùng là cái gì?"
Tất cả vầng sáng dần dần tối đi.
Liễu Bình nói: "Ta đã hiểu, ngươi muốn ta sáng tạo ra một Thần kỹ? Đúng không?"
Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, nhấn nhẹ về phía trên biển sâu.
Lại một vầng sáng xuất hiện.
Trong vầng sáng này, lại liên quan tới chính Liễu Bình.
Hắn đang đứng trong một khu rừng hắc ám, sử dụng một pháp quyết.
Một luồng sáng ngưng tụ trước mặt hắn, hóa thành một vòng tròn to lớn.
Vòng tròn chia làm sáu bộ phận, hiện ra các cảnh tượng của những thế giới khác nhau, có sáu loại tồn tại theo thứ tự là người tu hành nhân tộc, Ác quỷ, Atula, Người chết, Thú vương, Thiên tiên sinh sống trong thế giới thuộc về họ.
Liễu Bình nghe thấy mình mở miệng nói:
"Hỗn độn sơ khai, Hồng hoang xuất hiện, sau khi Hồng hoang diệt vong, Lục đạo kế thừa."
"Vô số năm tới tận ngày nay..."
"Kết luận: Lục đạo luân hồi bị tách ra."
Lúc này là lúc mình đóng giả thành Lý Trường Tuyết, chế tạo ngọc giản đưa tin cho các thế giới bên ngoài.
Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói:
"Ngươi muốn nói cho ta biết, Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi, đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
Ý chí Thế giới chậm rãi gật đầu.
Liễu Bình nói: "Ta chưa từng gặp qua những Luân hồi đạo khác, cũng không biết tình hình tại thế giới của Thiên tiên, Ác quỷ, Thú vương cùng Atula, cứ như vậy, làm sao mà ta có thể sáng tạo Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi chứ?"
Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào.
Lúc này, tất cả quầng sáng đều dập tắt, chỉ còn lại một quầng sáng vừa rồi còn hiện ra.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.
Trong quầng sáng này, mình vừa mới ép vị Thiên ma nữ rời khỏi hư không, cũng đang nói chuyện với nàng ta:
Vị Thiên ma nữ kia cũng rất hoang mang, nói với giọng mất mác: "Tộc ta biết được thập phương thế giới, cũng biết phía trên là Thiên cung, dưới là Hoàng Tuyền, Thú vương cùng Atula quay xung quanh, nhân gian tại vị trí trung tâm, đây được coi là hệ thế giới Lục đạo Luân hồi... thế nhưng ta chỉ có tri thức của vô số thế giới, lại không biết vị trí hiện tại của thế giới này, thuộc về phương thế giới nào."
Hình ảnh dừng lại tại thời khắc này, bất động.
Đúng vậy...
Hoàn toàn chính xác...
Mắt Liễu Bình bỗng sáng lên, thậm chí cơ thể còn run lên nhè nhẹ.
Nếu như nói, trong thế giới này, có ai biết tri thức về những thế giới khác trong Lục đạo Luân hồi, vậy thì cũng chỉ còn có nàng ta.
Thiên ma nữ!
Liễu Bình dần dần trở nên trầm tư.
Trong vùng biển sâu bí ẩn này, hắn chầm chậm lững lờ chuyển động theo mạch nước ngầm, xuất thần một lúc lâu, mới nói:
"Ngươi muốn ta sáng tạo ra Thần kỹ, ta cũng hiểu điều này."
"Thế nhưng trong thế giới này, có ma quỷ, có Thẻ bài sư Tinh Thần, còn có vô số Cựu nhật Thần linh ẩn núp trong bóng tối nhìn trộm."
"Cho dù có Thần kỹ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một Thần kỹ, là có thể chiến thắng tất cả kẻ địch hay sao?"
Liễu Bình hỏi ra một câu hỏi mà mình không hiểu.
Ý chí Thế giới nhẹ nhàng lắc đầu.
Liễu Bình nói với giọng thất vọng: "Cũng vậy, dù Thần kỹ lợi hại tới mức nào đi chăng nữa, vẫn không có khả năng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch."
Ý chí Thế giới giơ một tay lên, nhấn nhẹ về phía nước biển trong hư vô.
Trong biển sâu tối tăm yên tĩnh, lại có một quầng sáng xuát hiện, nhẹ nhàng hạ xuống, bao phủ Liễu Bình lại.
Cảnh tượng bốn phía cũng biến đổi.
Nơi này là một nơi di tích nào đó.