Chương 212: "Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"
Bảy tám người tu hành cầm bó đuốc trong tay, lật một quyển sách lớn ra, lộ ra bức tranh rộng lớn hào hùng ở bên trong.
Trên bức tranh này, có sắc thái cực kỳ phong phú, cùng với những đường cong phác họa ra sáu thế giới hoàn toàn khác biệt.
Thiên giới.
Atula giới.
Nhân Gian giới.
Ác Quỷ giới.
Thú Vương giới.
Hoàng Tuyền giới.
Sáu thế giới thoạt nhìn như không có bất cứ liên hệ nào, thế nhưng lại có năm luồng sáng, từ các thế giới khác bay ra, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền giới, lộ ra bản chất Luân hồi là tử vong cùng chuyển sinh.
Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói:
"Thực ra trừ ta ra, tất cả người tu hành đều đã chết rồi, thế nhưng lại bị nhốt trong Vĩnh Dạ, không thể nào trở về Hoàng Tuyền giới..."
"Ngươi muốn nói là, nếu ta sáng tạo ra Thần kỹ, bọn họ sẽ có thể trở về Hoàng Tuyền giới sao?"
Ý chí Thế giới không nói lời nào, chỉ vươn tay ra, chỉ chỉ những người tu hành trong di tích.
Liễu Bình nhìn lại.
Một người tu hành vận chuyển linh lực, đẩy linh lực vào trong quyển sách kia...
Ngay sau đó...
Sáu thế giới từ trong sách nhảy ra, hóa thành từng luồng sáng, lơ lửng trước mắt mọi người.
"Đây là..."
"Không sai, đây là cấu tạo của Lục đạo Luân hồi."
"Thật sự làm người ta nổi lòng kính nể."
"Cấu tạo của thế giới quả thực là quá mức tuyệt vời!"
Đám người liên tục khen ngợi.
Trong từng đoàn sáng kia, loáng thoáng xuất hiện một lối đi hình sợi dài.
Những lối đi này lối liền lẫn nhau, có thể kết nối tới bất cứ thế giới nào trong Lục đạo.
Thế nhưng ở trong lối đi này, lại không có bất cứ sinh linh nào cả.
Chỉ có từng luồng sáng hình người xuyên tới xuyên lui trong lối đi này.
Ý chí Thế giới duỗi cánh tay ánh sáng ra, chỉ chỉ vào luồng sáng kia, lại chỉ hướng chính nó.
Vô số thanh âm vang lên trong đầu Liễu Bình:
"Sáng tạo Thần kỹ Lục đạo... là đại công đức... sẽ mở ra lối đi..."
"Ta có thể trở về..."
"Vận chuyển... cứu binh."
Lần này, Liễu Bình mới hiểu rõ.
Hắn phấn chấn nói: "Cái gì? Còn có cứu binh có thể chuyển tới sao? Những Thần linh kia quá lợi hại, à đúng rồi, cứu binh của chúng ta có mạnh hay không?"
Ý chí Thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.
Trong đáy biển âm u, vô số quầng sáng xuất hiện.
Trong mỗi một quầng sáng, đều xuất hiện người tu hành tại từng thời kỳ khác biệt, mỗi người trong bọn họ đều đối mặt một vài chuyện đã diễn ra trong quá khứ, nói với giọng hoảng sợ:
"Mạnh!"
"Quá mạnh!"
"Trời ạ, ta chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy!"
"Pháp thuật này quá mạnh!"
"Lợi hại! Tiểu đệ bội phục chịu thua!"
"Ta muốn bái ngài làm sư phụ, bởi vì ngài quá mạnh!"
"Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"
"Tha ta một mạng, ta đã biết ngươi mạnh như thế nào!"
Vô số âm thanh ồn ào, hầu như làm cho Liễu Bình cảm thấy váng đầu hoa mắt.
"Ngừng! Ta hiểu, cứu binh của chúng ta rất mạnh!"
Hắn vội vàng xua tay nói.
Trong nháy mắt đó...
Toàn bộ quầng sáng đều biến mất không thấy gì nữa.
Đáy biển khôi phục yên tĩnh.
Ý chí Thế giới không nói một lời, yên lặng quan sát Liễu Bình.
Liễu Bình suy nghĩ vài giây, quan sát cảnh tượng phía sau lưng.
Từng chiếc đuôi ánh sáng thật dài xuất hiện sau lưng của hắn, giống như một cánh chim phát sáng liên tục phe phẩy trong đáy biển âm u này vậy.
"Không dễ làm lắm đâu... ta chỉ có thể chứa ngần này linh lực ở phía sau mà thôi, nếu thêm vào sẽ bị căng vỡ đó..."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Ý chí Thế giới thấy vậy, chậm rãi duỗi một ngón tay nhấn nhẹ về phía hư không.
Bỗng nhiên, một ngôi sao xuất hiện tại đầu ngón tay của nó.
Ngôi sao này càng ngày càng sáng, tản ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng một mảnh đáy biển tĩnh lặng này.
"Đây là..."
Liễu Bình giật mình, quan sát cảnh tượng bốn phía.
Dưới đáy đại dương, vô số bảo vật được chồng chất tới cao ngất, có vẻ như từ viễn cổ tới nay, nơi này chính là một nơi ẩn giấu bảo tàng mà không người nào biết dược.
Ý chí Thế giới nhìn về một phía trong bảo tàng vô tận này, rất nhanh chỉ hướng một nơi.
"Ý của ngươi... là chỗ này sao?"
Liễu Bình thuận theo tay của nó mà nhìn tới, đã thấy vùng đáy biển đó đều là dãy san hô màu đỏ như lửa, thấp thoáng trong bụi san hô có một bao tay màu đỏ sậm yên lặng chìm trong nước.
Tất cả bảo vật đều chồng chất một chỗ, thế nhưng lại không dám tới gần chiếc bao tay này, vị trí của nó lộ ra vẻ vắng vẻ cùng cô độc, chỉ có những rạn san hô đỏ như lửa mà thôi.
"Nó có thể giải quyết vấn đề của ta sao?"
Liễu Bình cảm thấy khó tin, thẳng thắn đi qua đó, quan sát tỉ mỉ chiếc găng tay này.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong đáy biển âm u này:
[Ma Hài.]
[Găng tay, bao gồm cả năng lực phòng ngự.]
[Găng tay này có những năng lực siêu phàm sau:]
[Thôn Hồn: Thu nạp lực lượng của mọi vật chuyển thành lực lượng linh hồn, chứa đựng trong găng tay, lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài.]
[Phá Bích: Khi ngươi sử dụng lực lượng linh hồn điều khiển găng tay này, nó sẽ không bị hệ thống thế giới cùng pháp tắc áp chế, đánh trúng chắc chắn tạo thành sát thương chuẩn.]
[Bất Diệt Cốt: Găng tay này là do hài cốt một loại tồn tại bí ẩn nào đó luyện chế mà thành, có được thuộc tính bền chắc tại mức độ cao cấp nhất.]
[Trong dòng thời gian dài dằng dặc, những linh kiện của một bộ giáp trọn vẹn đã bị mất sạch, hiện tại chỉ còn lại chiếc găng tay này.]
Liễu Bình vươn tay, đeo chiếc găng tay này lên.
Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn bỗng nhiên thu hồi lại, hoàn toàn nhập vào cơ thể, rồi tràn vào trong găng tay đỏ sậm này.
Vù...
Trên găng tay tản ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng dòng nước xung quanh.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Đã kích hoạt 'Thôn Hồn'.]
[Những luồng linh lực dư thừa của ngươi đã được găng tay chứa đựng, lúc nào cũng có thể chảy trở về đan điền của ngươi, cũng có thể chuyển hóa thành lực lượng linh hồn, dùng để sử dụng kỹ năng 'Phá Bích'.]
Liễu Bình tùy ý vung nắm đấm.
Chiếc găng tay như không tồn tại, lại giống như đã hòa làm một thể với mình, không có cảm giác khó chịu chút nào.
"Từ trước tới nay ta lại không biết, thế giới chúng ta có được một bảo vật như vậy."
Liễu Bình cảm thán.
Ý chí Thế giới lại lắc đầu, tiện tay vạch một cái, hiện lên một cảnh tượng.
Trong cảnh tượng này, một trận thiên trụy cực lớn đang xuất hiện.
Trên mặt đất, rất nhiều quái vật đang khai quật bảo vật.
Đây là thế giới Tu Hành sao?
Chẳng lẽ chiếc găng tay này tới từ một lần thiên trụy nào đó?
Vào lúc đó, còn chưa tới lượt người tu hành đi nhặt bảo vật do thiên trụy rơi xuống.
Cũng hoặc là...
Lần thiên trụy này quá quan trọng.
Cho nên đám ma quỷ trong Luyện Ngục tự mình tới nhặt.
Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, tiếp tục quan sát tiếp.