Chương 214: Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.
"Đều là tổn thương bên ngoài mà thôi, cấu trúc tinh vi bên trong cũng không hư hao nhiều lắm." Liễu Bình nói với giọng phấn chấn.
Sau khi giải đề giúp những người thuộc văn minh khoa học kỹ thuật, hắn đã có lượng kiến thức khá thâm sâu đối với toàn bộ hệ thống khoa học rồi.
"Ta nhớ ra rồi! Ngươi sai những người tại Ám Vụ trấn đều đi tìm kiếm đạn dược gì đó kia, chẳng lẽ muốn trang bị vũ khí cho con robot này?" Andrea giật mình nói.
"Chỉ là một loại suy đoán, có được hay không còn không biết nữa, thế nhưng chúng ta không thể bỏ qua bất cứ hi vọng nào cả." Liễu Bình nói.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:
[Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Hủy Diệt giả.]
[Kho vũ khí là loại kho thế hệ đầu tiên, có thể chứa đựng 136 vũ khí hạt nhân chiến thuật mini.]
[Trạng thái kho vũ khí: Bỏ trống, không đạn dược.]
Liễu Bình đọc hết rồi âm thầm hỏi: "Danh Sách, ta nhớ rằng khi ta vừa đào thứ này ra ngoài, ngươi từng ước định tình thế tăng lên tới mức nguy hiểm, hơn nữa còn chủ động tham gia nữa."
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Đúng là có chuyện này.]
"Tại sao ngươi lại làm ra phản ứng như vậy?" Liễu Bình hỏi.
Lại có thêm một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Bởi vì nó quá nguy hiểm.]
"Nguy hiểm tới mức nào?"
[Nó có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Tu Hành.]
"Nói như vậy, cũng đúng là rất nguy hiểm, ta dần dần cảm thấy hứng thú rồi đó..."
Liễu Bình nói, vuốt nhẹ lớp vỏ ngoài của chiếc robot khổng lồ này.
"Làm sao bây giờ, chúng ta trở lại Ám Vụ trấn sao? Hay là dẫn theo nó cũng trở về?" Andrea hỏi.
"Không cần." Liễu Bình nói.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy một chiếc vali xách tay nặng nề.
Đây là thùng dụng cụ mà đội trưởng đưa cho hắn, chuyên môn dùng để sửa chữa robot.
Liễu Bình nhấn xuống cái nút trên thùng dụng cụ.
Toàn bộ thùng dụng cụ lập tức phóng đại lên, rồi dần dần lắp ghép thành một tháp sửa chữa máy móc.
"Andrea, ngươi trở về Ám Vụ trấn thay ta một chuyến, xem bọn họ đã sưu tầm được bao nhiêu rồi."
"Được!"
Andrea bay lên không trung, bay về phía Ám Vụ trấn.
Liễu Bình đứng tại chỗ, thở dài.
"Vừa cần sửa chữa robot... vừa cần độ kiếp nữa... để ta nghĩ một lát, có rồi."
"Đầu tiên phải có lực lượng hủy diệt đã, rồi mới có thể nói tới chuyện cứu binh."
"Cho nên, đầu tiên phải sửa chữa robot, tiếp theo mới độ Thiên kiếp."
"Thế nhưng..."
"Độ kiếp cần thời gian, Ý chí Thế giới coi như trở về vận chuyển viện binh, cũng cần thời gian, thời gian là thứ quý giá nhất."
"Vậy thì làm cùng một lúc đi."
Hắn bò lên tháp sửa chữa, chỉ chốc lát sau, mấy cánh tay máy to to nhỏ nhỏ bắt đầu chuyển động.
Mấy giây sau.
Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:
[Chúc mừng, ngươi đã tăng lên tới Hóa Thần trung kỳ.]
[Lại chúc mừng lần nữa, ngươi lại tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.]
[Toàn bộ linh lực dư thừa đều bị găng tay 'Ma Hài' của ngươi hấp thu đồng thời lưu trữ.]
[Cần tiếp tục hay không? Lần thứ ba chứ?]
Liễu Bình vội vàng điều khiển cánh tay máy, cũng không để ý tới nói chuyện phiếm.
Thế nhưng toàn bộ sa mạc lại trở nên yên tĩnh.
Trong thiên địa, một luồng gợn sóng dị dạng âm thầm sinh ra.
Cơn gió vô hình tụ tập trên không sa mạc, hóa thành một luồng vòi rồng nối liền đất trời.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Thiên kiếp của ngươi đã giáng lâm.]
[Lặp lại lần nữa, đây là Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm của người tu hành, nếu như không độ qua được, lập tức chết đi.]
[Chú ý, ngươi đã phân tâm!]
[Nếu như không tập trung chống lại lần Thiên kiếp này...]
[Rất có thể ngươi sẽ sửa xong robot, còn có thể tâm sự với những tên ma quỷ lần trước, Thiên nữ cũng sẽ truyền cho ngươi những kiến thức về Lục đạo.]
[Cố lên nha!]
Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.
Lần lượt từng bóng người từ trong gió đi ra.
Kẻ xuất hiện đầu tiên, là con quỷ quái mặt xanh nahnh vàng kia.
Nó xuất hiện từ trong gió, cười gằn nói:
"Tuyệt vời tới mức nào chứ, ta ngửi được mùi thịt thơm ngát từ trên người người tu hành, làm cho ta... hả?"
Con quỷ mặt xanh nanh vàng này nhìn Liễu Bình, cả người run run nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Liễu Bình vừa điều khiển cánh tay máy sửa chữ robot, vừa quay đầu lại chào hỏi nó, nói:
"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."
Con quỷ kia giống như thấy quỷ, nhảy về sau một cái, nói với giọng sợ hãi: "Không thể nào, lúc này mới qua mấy ngày, dựa vào cái gì ngươi đã có thể độ Phong Thánh kiếp?"
Trong lốc xoáy sau lưng nó, từng con quỷ quái liên tiếp xuất hiện.
Bọn chúng nhìn Liễu Bình chằm chằm, khát máu cùng sát ý trên mặt dần dần biến mất, lại bị kinh ngạc thay thế.
Lần trước, khi Liễu Bình độ kiếp, bọn chúng đều đã từng tới.
Không nghĩ tới, mới qua mấy ngày, hắn lại độ kiếp rồi.
Liễu Bình điều khiển cánh tay máy rất nhuần nhuyễn, hắn vừa kiểm tra những chi tiết mà mình vừa sửa chữa cho con robot này, vừa nói:
"Đúng vậy, lúc ấy ta còn nói, mấy tháng sau chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tại xem ra là ta sai lầm rồi."
Đám quỷ yên lặng không nói.
Cái tên này là yêu quái phương nào?
Nếu như người tu hành đều độ kiếp nhanh như vậy, chẳng phải là trên Thiên giới sẽ kín người hết chỗ rồi sao?
Trong hư không, một giọng nữ vang lên: "Là do pháp tắc thiên địa thay đổi, hay là đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại độ Phong Thánh kiếp rồi?"
Một Thiên nữ mặc một bộ nghê thường bay tới.
Liễu Bình nói: "Tình huống hiện tại rất không ổn, ta cần phải sáng tạo một Thần kỹ Lục đạo, bởi vì thiếu thốn kiến thức về các giới còn lại trong Luân Hồi đạo, cho nên mới cần phải phát động Thiên kiếp, mời ngươi tới một chuyến."
Quần ma nghe được lời này, phải mất một lúc lâu mới dần dần chấp nhận chuyện này.
Không phải hắn muốn độ kiếp mới phát động Thiên kiếp.
Mà vì sáng tạo Thần kỹ Lục đạo, cho nên hắn mới phát động Thiên kiếp, muốn hỏi Thiên ma một vài chuyện liên quan tới Lục đạo.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Cũng có thể hiểu được...
Khốn nạn!
Hiểu được cái rắm ấy!
Trên trời dưới đất này, tại sao lại có chuyện này xuất hiện chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại...
Cái tên trước mặt này quá đáng sợ!
Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.
Liễu Bình điều khiển một cái hàn điện khổng lồ, bắt đầu hàn mạch điện mới cho robot chiến đấu, cũng nói ra:
"Nói bằng miệng cũng quá phiền phức đi, ngươi là Thiên ma, chắc hẳn có thể chui vào trong Thần hồn của ta, biết rõ đã xảy ra chuyện gì chứ."
"Không cần." Vẻ mặt của Thiên nữ hơi kích động.
"Ừ? Ngươi biết sao?" Liễu Bình nói với vẻ kinh ngạc.
"Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng ta có thể cảm giác được, Ý chí Thế giới hội tụ xung quanh người của ngươi, nó đang chờ đợi... chờ đợi một chuyện rất cổ xưa xảy ra!" Thiên nữ nói.