Chương 223: Chúng thần Hoàng Tuyền
Ngay sau đó...
Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:
[Nhắc nhở đặc thù:]
[Mọi pháp tắc trói buộc Nhân Gian giới đã bị cắt đứt!]
[Nhân Gian giới sắp trở về Lục đạo Luân hồi!]
Đám người đứng trên bình nguyên đều giữ im lặng.
Một kiếm chém đứt thế giới.
Đây là lực lượng mạnh cỡ nào!
Trước mặt lực lượng bực này, ai dám tùy tiện đắc tội nổi?
Một kiếm qua đi, sương mù liên tục bốc lên từ con sông lớn, dần dần che phủ con thuyền nhỏ lại, cũng không thể thấy rõ được nữa.
Thiết bị máy móc hình vuông trên bình nguyên tiếp tục phát sáng lên.
Giọng nữ vang lên từ trong thiết bị này:
"Lần kêu gọi thứ hai bắt đầu."
"Phát hiện Thần hồn của người chết đều bị khống chế, mời Câu Hồn có mã số 000005 cùng với Đoạt Phách có mã số 000009, tới đây thu hồn về Hoàng Tuyền giới."
Một chiếc cầu gỗ như ẩn như hiện xuất hiện trên sông Vong Xuyên, hai bóng người mơ hồ đứng trên cầu, đồng thời nói: "Trước Sinh Tử môn, câu hồn đoạt phách!"
Ầm ầm...
Sau khi hai nàng vừa nói xong, một chiếc cổng thanh đồng khổng lồ có hai cánh cổng xuất hiện tại phần cuối của cầu gỗ.
Cửa lớn mở ra, lộ ra bóng đêm vô tận ở bên trong.
Ánh sáng.
Ánh sáng xuyên thấu bóng đêm, từ cửa lớn phun ra ngoài, vẩy hướng mặt đất.
Chúng sinh khi bị ánh sáng này chiếu tới, lập tức khôi phục thần trí.
Bọn họ nhớ lại được mọi thứ đã diễn ra vừa rồi, cao giọng reo hò:
"Được cứu rồi!"
"Cuối cùng chúng ta cũng được cứu!"
"Là Hoàng Tuyền, chúng ta chuẩn bị tiến về Hoàng Tuyền, rời khỏi nơi bóng đêm vĩnh hằng này rồi!"
Từng người tu hành, yêu ma, quỷ quái bay lên không trung, hóa thành ánh sáng, bay vào trong cánh cửa lớn nơi đó.
Thiết bị hình vuông lại phát ra âm thanh:
"Lần kêu gọi thứ ba, bắt đầu."
"Dựa vào luật nhân quả mà thế giới bị trộm đi lần này, mời Luân Hồi Điện điều động lượng lớn quỷ thần, canh giữ tại hai thế giới, đề phòng bất cứ kẻ nào phá hoại lần chuyển sinh quy mô lớn này."
"Phạm vi kêu gọi lần này là: Toàn bộ Thần linh mang số hiệu 000015 - 000273."
Trên bầu trời, từng vị tồn tại khoác chiến giáp, toàn thân tản ra ánh sáng uy nghiêm thần thánh xuất hiện.
Bọn họ đều là khô lâu thân, hoặc là nam nữ thân, hoặc là quỷ thân, hoặc là thú vương thân, toàn bộ đều lơ lửng phía trên mặt sông, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hư không cùng mặt đất.
Dưới sự uy nghiêm của những Thần linh này, không có bất cứ kẻ nào dám làm loạn cả.
Một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Thằng hề.
Lý Trường Tuyết!
Nàng nhìn về phía Thằng hề, nói nhỏ: "Hóa ra ta đã chết rồi, nói như vậy, sau khi chúng ta chết đi thì mới gặp nhau hay sao?"
"Không, ta còn sống, ta là người sống duy nhất." Thằng hề nói.
"Hiện tại ta đã nhớ lại mọi thứ, ngươi chính là vị đệ tử kia của Quẻ Thánh đúng không?" Lý Trường Tuyết hỏi.
"Là ta." Thằng hề thừa nhận.
Từng bóng người xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía hắn.
"Hóa ra là ngươi đã cứu tất cả chúng ta." Một nữ tu sĩ Thái Vi cung nói.
"Khi đó ta đã nhìn ra sự bất phàm của hắn rồi, vậy mà các muội còn muốn thử thách hắn lần nữa mới bằng lòng thu về Thái Vi cung chúng ta." Tạ Đông Lưu của Thái Vi cung cười to nói.
"Ngài vẫn luôn không chết sao... không hổ là Ma Chủ mà!" Hổ yêu lớn tiếng nói.
"Là ngươi sao, Quẻ thánh có người nối nghiệp rồi!" Một Chưởng môn khen ngợi.
Đông đảo người chết đều dừng giữa không trung, cùng nhìn về phía Thằng hề, phát ra những tiếng hò reo cùng ủng hộ.
Không biết Lý Trường Tuyết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt biến đổi, nắm chặt tay Liễu Bình, hỏi:
"Chúng ta đều tiến vào Hoàng Tuyền, vậy ngươi thì sao?"
Xung quanh đều yên tĩnh.
Thiết bị máy móc hình vuông kia lại sáng lên lần nữa.
Một giọng nói dịu dàng từ trong thiết bị vang lên:
"Lần kêu gọi thứ tư, bắt đầu."
"Mời Điện chủ Luân Hồi điện có mã số 000006 tới đây xử lý sự vụ đặc biệt lần này."
"Xin hãy chuyển vị người tu hành có chín tỷ công đức trên người tới thế giới khác."
Trên bầu trời, một bà lão mặc cung trang, dẫn theo hai đội Thần linh nam nữ mặc quan phục, bồng bềnh lướt tới.
"Bái kiến Thần linh." Liễu Bình ôm quyền nói.
"Đúng là hậu sinh khả úy mà, chỉ là bộ trang phục xanh xanh đỏ đỏ này lại quá kém cỏi, làm cho lão bà ta hoa cả mắt." Bà lão quan sát hắn, cười tủm tỉm nói.
Bà lão tiện tay vung lên.
Một người đàn ông râu dài từ sau lưng bào lão đứng ra, cầm quyển sách trên tay, nói: "Vậy thì dẫn hắn một đoạn đường đi, đặt hắn tại phía dưới Tu Di sơn, mặc cho hắn lựa chọn một thế giới mà tiến vào, ngài thấy thế nào?"
"Ta thấy không tệ lắm, chàng trai trẻ, cậu cảm thấy thế nào?" Bà lão hỏi.
"Cám ơn Thượng Thần, ta chỉ có một câu hỏi mà thôi." Thằng hề nói.
"Cậu hỏi đi."
"Mọi thứ thuộc về ta đều có thể mang theo sao?"
"Con Miêu yêu kia thì được, thế nhưng con rồng mà ngươi chuyển hóa thành thẻ bài cùng vị Thần trong Luyện Ngục kia lại không được."
"Vì sao?"
Bà lão thở dài, tiện tay nhấn về phía hư không.
Hình ảnh Thần trụ Luyện Ngục cùng Thần trụ Vĩnh Dạ xuất hiện trước mắt mọi người.
"Chàng trai trẻ, đây là hệ thống thế giới Luyện Ngục, bản thân nó có nhân quả riêng biệt; mà chúng ta thuộc về hệ thống thế giới Lục đạo Luân hồi, chúng ta cũng có nhân quả riêng của bản thân."
"Dựa theo pháp tắc cùng quy tắc của chúng ta, bất cứ cá nhân hoặc vật phẩm nào không thuộc hệ thống Lục đạo Luân hồi thì chúng ta đều không tiếp nhận, để phòng ngừa Lục đạo Luân hồi nhiễm phải những nhân quả này, từ đó ảnh hưởng kế hoạch của toàn bộ thế giới trong Lục đạo."
Bà lão kiên nhẫn giải thích.
Thằng hề ngẩn người.
Aldrich đứng phía xa xa nghe thấy vậy, bỗng cười lớn:
"Đi đi, Thằng hề!"
"Có thể gây ra tình huống lớn như vậy, ngươi đúng là rất xuất sắc, thế nhưng là... hiện tại ta chỉ cần chờ ngươi rời đi là được rồi, ta có thể cam đoan sẽ không tiếp tục làm phiền ngươi nữa..."
"Dù sao ngươi không thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì nữa cả."
Thằng hề lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.
Yana bỗng hiện lên trong hư không, nói: "Được rồi, ngươi mau chạy đi, ta và Andrea đều thuộc về nơi này..."
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Thằng hề che miệng lại rồi.
"Luân Hồi Điện chủ, ta có một chuyện còn không hiểu." Hắn nói.
"Cái gì?" Bà lão híp mắt hỏi.
"Toàn bộ Nhân Gian giới bị người cướp đi, đối với loại chuyện này, chúng ta cũng không làm ra bất cứ hành động nào sao?" Thằng hề hỏi.
Bà lão bật cười, không nói lời nào.