Chương 238: Áo nghĩa - Long Nha!
Liễu Bình làm nóng người, một tay nâng khiên, một tay nâng mâu, chậm rãi bước tới gần bộ xương chó.
Con chó kia hú liên tục vài tiếng, phát hiện tình huống không ổn, lập tức im lặng.
Nó lao thẳng về phía Liễu Bình...
"Chỉ dựa vào loại tấn công này thôi sao?"
Liễu Bình bật cười, giơ tấm khiên lên ngăn cản.
Trong khoảnh khắc đó, bộ xương chó bị tấm khiên đập trúng năm sáu lần, tia lửa bắn văng khắp nơi, thế nhưng nó vẫn không sợ chút nào.
Nó há miệng, liên tục cắn về phía tấm khiên.
Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...
Liễu Bình lướt qua, giơ tấm khiên lên quan sát, thấy được trên khiên kim loại đã bị cắn rách một lỗ thủng.
Tấm khiên này hoàn toàn không ngăn cản được!
"Ngươi đúng là giống chó mà." Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Bộ xương chó thay đổi phương hướng, lại nhào về phía Liễu Bình.
Một người một chó, lại lướt qua nhau một lần nữa.
Lần này, Liễu Bình không để nó cắn trúng tấm khiên, mà trường mâu lại đâm trúng đối phương, thế nhưng khi đâm trúng xương nó lại bị phản lực đẩy chếch ra.
Xương cốt của nó rất cứng!
"Thẻ bài? Không, ta cảm thấy, mặc dù ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng trên thực tế lại là một con người cực kỳ bình thường... rất lâu rồi ta chưa từng ăn thịt các ngươi..." Bộ xương chó nói tiếng người.
Từng giọt dung nham thuận theo răng nanh của nó nhỏ xuống, tạo thành từng lỗ nhỏ trên đài thi đấu.
"Khá lợi hại." Thần sắc Liễu Bình trở nên nghiêm túc.
Con chó này có ba loại kỹ năng.
Còn có một thân mình đồng da sắt với lực phòng ngự cực cao.
Đối với mình hiện tại mà nói, sinh vật Luyện Ngục có tên "Huyết nhục thú khuyển" này, gần như là vô địch.
Liễu Bình một tay nâng khiên, một tay cầm ngang chuôi Sương Lãnh Điểu, tiến vào trạng thái tập trung.
…
Trong sân đấu.
Một người một chó, chiến đấu rất kịch liệt.
Bộ xương chó phóng về phía Liễu Bình, sủa liên tục, liên tục làm ra mấy hành động đánh nghi binh, rồi mới lao về phía cổ Liễu Bình táp tới.
Ầm!
Đầu của nó đụng phải tấm khiên, bị đẩy bay ra ngoài.
Hiện tại Liễu Bình đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không ham chiến, nếu không bị con chó này quấn lấy thì cả tấm khiên lẫn áo giáp đều bị nó cắn ra mấy lỗ lớn.
Bộ xương chó bay ra ngoài, lắc lắc đầu, lại đứng lên lần nữa.
Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình,nói:
"Nhãi ranh, rõ ràng ngươi mới mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng kỹ nghệ chiến đấu lại quá xuất sắc, tới cùng thì ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.
Con chó Luyện Ngục này, có lẽ vẫn không hiểu hoàn cảnh trước mắt là gì.
Nó còn tưởng rằng mình là tồn tại nào đó trong Luyện Ngục.
"Có lẽ ngươi còn không rõ tình huống trước mắt, thực ra ta đã nhìn trúng ngươi rồi, muốn ngươi trở thành thẻ bài của ta, mà không phải là thẻ bài của Aldrich." Liễu Bình nói.
Con chó hơi khựng lại, lẩm bẩm: "Quả nhiên là tới trộm chó... thảo nào vị trí hoàn cảnh nơi này lại khép kín như vậy..."
"Không sai, ta đã kích hoạt một loại thệ ước, cưỡng chế đưa ngươi tới nơi này, làm cho Aldrich không thể tìm ra ngươi, mà ta lại có cơ hội làm cho ngươi trở thành thẻ bài của ta." Liễu Bình nói.
"Quá ngây thơ, cực kỳ ngây thơ... Aldrich có tiền đồ rộng mở, hơn nữa mỗi ngày còn cho ta một chiếc xương ăn, ngươi cho rằng ta sẽ trung thành với một tên nhãi như ngươi hay sao?" Bộ xương chó lộ ra vẻ chế giễu.
Liễu Bình nói: "Thực ra ta chuẩn bị cho ngươi ăn xương lẫn cả thịt, mà lại là hai chiếc một ngày."
Bộ xương chó trở nên yên lặng.
"Thiếu niên..." Nó đổi xưng hô, nói tiếp: "Dùng đồ ăn để dụ dỗ ta, là một loại thủ đoạn cực kỳ thấp kém, sẽ chỉ chọc giận ta mà thôi, ngươi hiểu chưa?"
Đang nói chuyện, trong mõm chó dần dần tụ tập ánh lửa.
Nó muốn sử dụng chiêu Phun lửa!
Liễu Bình âm thầm cảnh giác, cười nói: "Chúng ta lại đánh tiếp một lượt nữa, nếu như ngươi vẫn không thể làm gì được ta, vậy hãy đi theo ta, như thế nào?"
"Nhóc con, hãy sống sót trước rồi lại nói đi!"
Bộ xương chó nhảy lên thật cao, phun một ngọn lửa về phái Liễu Bình.
Mà ngọn lửa này...
Cũng không phải chỉ là một quả cầu lửa, mà là một bức tường lửa cháy phừng phừng!
Ngọn lửa phóng tới cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ tấn công của con chó kia, cũng vượt qua tốc độ phản ứng của Liễu Bình...
Không trốn được!
Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc lên.
Đây là giống loài trong Luyện Ngục sao?
Rõ ràng chỉ là một loài chó cấp thấp, thực lực của nó cũng đã đạt tới mức này rồi?
Trong khoảnh khắc sống còn này, hầu như Liễu Bình chỉ dựa vào bản năng mà vung Sương Lãnh Điểu trong tay, kích hoạt năng lượng băng sương có trên trường mâu:
Sương giá sơ cấp!
Trường mâu hơi chấn động, đầu thương bùng lên một luồng sương mù lạnh giá, bị Liễu Bình dùng toàn lực đâm mạnh về phía trước...
Áo nghĩa - Long Nha!
Đây là áo nghĩa võ đạo mâu pháp của văn minh tu hành.
Với thực lực hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng của loại áo nghĩa này, thế nhưng hắn có thể phát huy toàn bộ kỹ xảo ẩn chứa trong đó.
Ngay sau đó, mũi mâu đâm xuyên qua bức tường lửa dày phía trước.
Nương tựa theo khí lạnh, Liễu Bình xuyên qua bức tường lửa, lao về phía bộ xương chó.
"Ngươi tránh được?" Bộ xương chó kinh ngạc nói.
Nó không do dự, táp về phía mặt của Liễu Bình.
Liễu Bình sử dụng cả khiên lẫn mâu trong tay, liên tục sử dụng những động tác cản, đập, đẩy, đâm; mới khó khăn lắm đánh lui bộ xương chó.
Một người một chó, cũng bắt đầu thở hổn hển.
Bức tường lửa kia cũng chỉ bay ra ngoài được năm mét, đã biến mất.
Uy lực của nó mạnh nhất khi vừa mới phun ra mà thôi.
Nếu như con chó này lại tiếp tục phóng ra loại kỹ năng này, có lẽ mình chỉ có thể lùi về phía sau, chờ bức tường lửa biến mất mà thôi.
Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.
"Thiếu niên, nếu như ngươi không có trường mâu hệ băng này, vừa rồi ngươi đã bị thiêu chết."
Bộ xương chó liếc nhìn về phía trường mâu, nói với vẻ mất tự nhiên.
Liễu Bình nhạy cảm bắt được có nơi nào đó không đúng.
Vừa rồi, khi bộ xương chó nhìn về phía trường mâu băng sương, chiếc xương đuôi không lông của nó yên lặng cụp xuống.
Cụp xuống...
Là sao vậy?
Toàn thân con chó này đều là lửa, xương như sắt thép, mình tấn công nhiều lần đều không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho nó cả.
Chỉ là con chó này quá nhẹ, rất dễ dàng bị mình đánh bay.
Nó còn có thời điểm sợ hãi sao?