Chương 239: Nhược điểm cùng bí mật
Liễu Bình lại nhìn về phía bộ xương chó lần nữa, đã thấy chiếc xương đuôi của nó lại dần dần vểnh lên.
"Loại khí lạnh mà ngươi vừa sử dụng, chắc hẳn phải rất lâu mới có thể sử dụng một lần chứ." Bộ xương chó nói.
Liễu Bình im lặng, rồi nói: "Không, lúc nào cũng có thể sử dụng nó, bình thường ta đều dùng nó để đâm xuyên một vài con mồi."
"Hừ, chỉ tới như vậy mà thôi." Bộ xương chó nói, phần xương đuôi lại cụp xuống.
Liễu Bình híp mắt lại.
Cụp một lần là ngẫu nhiên, mà cụp tới lần thứ hai...
Chẳng lẽ phần dưới xương cùng chính là điểm yếu của nó?
Đã hiểu.
Xương cốt của nó cứng như sắt thép, thế nhưng khu vực đó có lẽ vẫn mềm mại.
Nói tới, rất nhiều động vật đều có vỏ ngoài cứng rắn, mà nơi đó thì loài nào cũng đều mềm mại như một.
Liễu Bình nắm chặt trường mâu, chậm rãi xê dịch, bắt đầu lượn về phía sau con chó này.
Bộ xương chó thấy hắn có cử động như vậy, vội vàng chuyển động theo, từ đầu tới cuối đều duy trì trạng thái đối mặt với Liễu Bình.
Một người một chó, vòng quanh như vậy bảy tám lần, sau đó dừng lại.
Mặc dù Liễu Bình vẫn không thành công đi tới phía sau của đối phương, thế nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ hiểu rõ.
Mặc dù bộ xương chó vẫn giữ vững tư thái đối mặt với Liễu Bình, thế nhưng nó lại càng này càng lo lắng, xương đuôi từ đầu tới cuối đều không nâng lên.
Bầu không khí kỳ dị tự nhiên sinh ra.
"Ngươi đã phát hiện cái gì?" Bộ xương chó hỏi.
"Không phát hiện cái gì cả."
Liễu Bình nhún vai, nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế đâm thẳng.
"Đâm mạnh vào đi, chắc hẳn sẽ có bất ngờ thú vị." Hắn lẩm bẩm nói.
Bộ xương chó sủa lớn với vẻ tức giận, quát: "Ngươi là một tên khốn nạn bẩn thỉu, chẳng lẽ ta sẽ đánh với ngươi sao? Không, đưa ta trở về đi, ta từ bỏ trận chiến này!"
Ngọn lửa trên người nó cháy bùng lên.
Không khí cũng bị hâm nóng.
Tiếng gầm gừ của nó vang vọng toàn trường.
Thế nhưng mà...
Cũng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, chuyển nó trở về bên người Aldrich.
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:
[Không thể thả nó trở về, nếu không Aldrich tại thời điểm này sẽ biết đã xảy ra chuyện gì thông qua ý thức của nó.]
Liễu Bình hơi động, vọt mạnh về phía bộ xương chó.
Mà con chó kia cũng không cam lòng yếu thế, há miệng phun ra một ngọn lửa hừng hực, hóa thành một bức tường lửa thật dày.
Ai ngờ Liễu Bình đã sớm dự đoán được, đạp mạnh một cái, lập tức bật trở về, rồi lộn về phía sau hơn năm mét.
Cũng vừa đúng lúc bức tường lửa tới khu vực đó thì tản đi.
"Lại tới!"
Liễu Bình xông về phía bộ xương chó.
Bộ xương chó cố chịu bị đánh, há mồm chuẩn bị cắn đứt trường mâu, thì lại bị tấm khiên đập bay đi.
Xét tới chiến thuật cùng sách lược, làm sao mà nó có thể vượt qua Liễu Bình được?
Bộ xương chó lộn vòng giữa không trung...
Phía dưới cái đuôi xương vểnh thật cao của nó, là một vòng lửa nhỏ có màu vỏ quýt.
Chính là cái này!
Liễu Bình đưa trường mâu tới gần, nhấn nhẹ vào vòng lửa màu vỏ quýt đó rồi lập tức thu hồi mâu lại.
"Ẳng ẳng!"
Bộ xương chó phát ra tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.
Nó lăn lộn trên mặt đất, gào thét nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy.
"Ngươi là một tên khốn nạn đáng chết!" Bộ xương chó tức giận quát lớn.
Quay đầu nhìn lại, từng giọt chất lỏng vàng nhạt pha đỏ từ trên mông nó nhỏ xuống.
Đúng là vừa chạm vào tức tàn mà.
Liễu Bình dần dần yên ổn.
"Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không một kích vừa rồi lại thêm khí lạnh, cam đoan làm cho ngươi ngay cả ngủ say trong Vĩnh Dạ cũng đều không yên ổn, lúc nào cũng nhớ tới cảm giác đó." Liễu Bình nói.
Hắn tùy ý vung trường mâu, một luồng sương mù lạnh lẽo dần dần xuất hiện trên mũi mâu.
Bộ xương chó dần dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy.
Đối phương thật sự đã tha mình một mạng, nếu không ngay vừa rồi cây trường mâu kia đã có thể đâm xuyên qua người mình.
Chẳng lẽ mình thật muốn chết trong nơi quỷ dị này sao?
Chính mình mới hai tuổi mà thôi...
"Ngươi muốn thế nào?" Bộ xương chó hỏi.
"Thực ra công năng chính của ngươi là làm canh gác cùng trinh sát, ta rất tò mò, làm cách nào Aldrich mới có được lòng trung thành của ngươi?" Liễu Bình hỏi.
"Ngày hôm nay ta mới bị người đưa tới trong tay hắn ta mà thôi, vừa mới ăn một chiếc xương của hắn ta... mẹ nó, trên chiếc xương đó không có chút thịt nào cả... sau đó đã bị dịch chuyển tới nơi đây, quyết đấu với một tên khốn cầm băng mâu là ngươi đó." Bộ xương chó mất tinh thần, gầm nhẹ.
"Ngươi bị người khác đưa tới trong tay Aldrich? Chờ đã, địa vị hiện tại của hắn ta là gì?" Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi phải thề không giết ta." Bộ xương chó nói.
"Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói.
"Hắn ta là người hầu trong trang viên, thế nhưng hắn ta lại có huyết mạch cao quý, tương lai chắc chắn bay lượn trời cao." Bộ xương chó nói.
"Huyết mạch?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
Bộ xương chó nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như đang châm biếm cái gì đó.
"Đúng vậy, ngày hôm nay hắn ta mới đạt được một nhóm bảo vật, khi xem xét một thanh trường kiếm trong đó không cẩn thận làm rách da... lúc đó chỉ có ta ở nơi đó, ngươi phải biết, loài chó như ta vậy, vừa ngửi mùi máu trên người hắn ta, đã biết hắn ta có một loại huyết mạch ma quỷ thượng đẳng cực kỳ cao quý, đại khái là cùng cấp bậc với chủ mẫu." Bộ xương chó nói.
Toàn thân Liễu Bình chấn động.
Thì ra là thế!
Thảo nào người chủ mẫu kia lại bỏ công bỏ sức nhiều cho một tên người hầu như vậy!
Thảo nào Yana đã là Nữ thần Tra Tấn, vậy mà còn bị hạ nguyền rủa, yêu cái tên có thân phận người hầu này!
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Ngươi phát hiện bí mật của ma quỷ thượng tầng trong Luyện Ngục.]
[Đây là một bí mật có liên quan rất lớn tới Thần chiến, cũng rất có khả năng tạo thành một cơn bão táp to lớn.]
[Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.]
[Điểm diễn hiện tại của ngươi đạt tới 10/10.]