Chương 241: "Hắn ta tên là Triệu Hằng."
Một người một chó bắt đầu bận rộn làm việc.
Một lát sau.
Tấm khiên cùng áo giáp đều được sửa chữa một lượt.
Chỉ nhìn lướt qua, bọn chúng giống như mới vậy, thế nhưng nếu như quan sát kỹ càng, vẫn có thể phát hiện một vài dấu vết lồi lõm nhỏ bé.
"Được rồi, nhiều nhất chúng ta chỉ làm được tới mức này mà thôi."
Liễu Bình vỗ tay, đứng dậy, bỗng nhớ tới một chuyện.
"À đúng rồi, ngươi có tên không?"
Hắn hỏi con Liệt Khuyển Luyện Ngục này.
"Aldrich vẫn chưa đặt tên cho ta." Liệt Khuyển nói.
"Hay là ta đặt cho ngươi một cái tên?" Liễu Bình nói.
"Ồ? Ngươi muốn gọi ta là gì?" Liệt Khuyển hỏi với vẻ hứng thú.
"Ngươi xem, toàn thân ngươi đều là ngọn lửa, nhìn qua giống như một ngọn lửa đỏ rực, hay là gọi tiểu Hồng?" Liễu Bình thử hỏi.
"Tuyệt đối không được! Cả đời ta cũng không thể gọi bằng cái tên mất thể diện như vậy, nếu như ngươi gọi ta như vậy, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, sau đó đi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ ngủ say, cũng không tiếp tục trở về nữa." Liệt Khuyển vội vàng từ chối.
Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn đi Vĩnh Dạ sao..."
"Làm sao? Tuyệt đối không thể gọi bằng cái tên này, nếu không ta sẽ đi Vĩnh Dạ thật đó." Liệt Khuyển nói.
"Được rồi, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, gọi ngươi là Hỏa Nha vậy." Liễu Bình nói.
"Ừm, tốt hơn cái tên vừa rồi nhiều." Hỏa Nha hài lòng nói.
...
Giữa sườn núi.
Liễu Bình xuất hiện.
Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục bình thường.
Hầu như cùng lúc đó, hắn giơ trường mâu lên, toàn lực ném mạnh về phía trước.
Trường mâu Sương Lãnh Điểu bay vụt ra ngoài, đâm trúng một khối nham thạch, đâm thật sâu vào trong đó.
"Vũ khí này không tệ." Libertas than thở.
"Mặc dù chỉ bám vài chút ít nguyên tố băng sương, thế nhưng nó thật sự là binh khí nguyên tố đó." Ông lão mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trường mâu.
Lúc này, Liễu Bình âm thầm giật giáp lưới xuống, cộng thêm cả tấm khiên trên tay đều ném vào cái rương trước mắt, rồi cởi cả áo giáp ra luôn.
Hắn khép cái rương lại, nói: "Khi không mặc bộ trang bị này, nên đặt chúng ở nơi nào vậy?"
"Ta sẽ sai bọn họ đặt cái rương này vào trong chỗ ở của ngươi đi." Ông lão nói.
Ông lão gật đầu với hai người mặc đồng phục bên cạnh.
Hai người kia nhấc cái rương lên rời đi.
Lúc này, Liễu Bình mới đi tới, nắm chặt trường mâu rồi rút mạnh ra.
"Lại cám ơn sự hào phóng của ngài một lần nữa." Hắn chân thành nói.
"Không cần khách sáo, ta sẽ chờ xem các ngươi có thể trưởng thành tới trình độ nào, dù sao, lớp Anh niên tảo thệ (*) đã rất lâu chưa từng xuất hiện nhân vật xuất sắc chân chính rồi." Ông lão nói.
(*Anh niên tảo thệ: chết sớm khi tuổi còn nhỏ.)
Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau.
"Chờ đã, ngài vừa nói là lớp nào cơ?" Libertas cẩn thận hỏi lại.
"Lớp Anh niên tảo thệ... các ngươi đều đã chết trong độ tuổi thiếu niên, cho nên lớp của các ngươi có tên gọi là vậy luôn." Ông lão nghiêm túc nói.
"Còn có lớp nào khác sao?" Liễu Bình hỏi.
Ông lão nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, nói:
"Những kẻ tù tội hung ác bị xử tử bên trong Luyện Ngục, hợp thành một lớp Hung đồ, phần lớn trong bọn họ đều ở độ tuổi tráng niên, mặc dù khi rơi vào Vĩnh Dạ đã mất đi thực lực, thế nhưng tình trạng cơ thể của họ đều mạnh hơn nhiều những thiếu niên như các ngươi... không nên trêu chọc tới bọn họ."
…
Cơm tối vẫn diễn ra trong phòng ăn lần trước.
Liễu Bình kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi trước mắt mà nói:
"Hình như lần này phong phú hơn nhiều lần trước."
Libertas nói: "Đương nhiên, chúng ta đều trải qua thử thách chiến đấu, được đối xử khác với khi trước cũng là điều dễ hiểu mà."
Hắn ta hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện, lần này ít người hơn hay không?"
Liễu Bình quan sát bốn phía.
Đúng là số người nơi đây đã ít hơn khi trước gần 30% rồi.
"Bị loại rồi sao?" Hắn hỏi.
"Đúng, nghe nói những người đó bị phân tới những lớp khác... khi đối mặt với Thất Hồn giả thì bọn họ có biểu hiện rất kém cỏi, hoặc là lựa chọn trốn tránh." Libertas nói.
"Hóa ra là vậy."
Liễu Bình bưng bát canh nóng lên, đang định uống một hớp, lại phát hiện vẫn quá nóng, đành phải tạm thời buông xuống.
Bỗng nhiên.
Tiếng nói chuyện xung quanh dần dần biến mất.
Các thiếu niên đang dùng cơm đều nhìn về phía Liễu Bình cùng Libertas.
Một bóng người đi tới trước mặt của hắn.
"Liễu Bình, xin ngươi tha thứ cho ta về hành vi khi trước của mình, ta đã biết mình sai rồi, ở nơi đây ta nghiêm túc nói với ngươi một câu xin lỗi." Thiếu niên nói.
Liễu Bình nhìn cái tên này, kinh ngạc nói: "Chắc hẳn ngươi cũng không chiến đấu với Thất Hồn giả chứ, làm sao vẫn còn được ở trong lớp này?"
Thiếu niên lập tức đỏ mặt.
Sau lưng hắn ta, một giọng nói truyền tới, giải thích: "Đó là bởi vì chức nghiệp trị liệu rất hiếm thấy, với lại hắn ta còn bị người một nhà đánh bị thương, cũng không phải trốn tránh chiến đấu với Thất Hồn giả."
Một nam sinh với thân hình cao lớn đi tới, đứng bên người thiếu niên kia, nói với Liễu Bình: "Các ngươi hòa giải được không? Dù sao đều là cùng một lớp, chưa biết chừng trong chiến đấu về sau sẽ cần hỗ trợ lẫn nhau đó."
Tiền Võ Chu.
Hắn ta là người đầu tiên giới thiệu bản thân trên lớp học.
Nghe nói là vì cứu mấy người em trai bên trong di tích, cho nên mới bỏ mình, rơi vào Vĩnh Dạ.
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không ý kiến gì, à đúng rồi, tên kia tên là gì nhỉ?"
"Hắn ta tên là Triệu Hằng." Tiền Võ Chu nói.
"Được, Triệu Hằng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi thấy thế nào?" Liễu Bình hỏi.
"Được." Triệu Hằng nói.
Tiền Võ Chu cảm thấy rất bất ngờ, đầy bụng từ ngữ lại không nói thêm được câu nào, đành phải vỗ vai Triệu Hằng, dẫn theo hắn ta trở về một cái bàn lớn.
Hắn ta bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Libertas, nói:
"Thích khách, tất cả mọi người đều nói bản lĩnh của ngươi không tệ."
"Đương nhiên không tệ." Libertas nói.
"Có muốn tổ đội với chúng ta hay không? Bắt đầu từ ngày mai, mấy người chúng ta đều phải chia thành từng tiểu đội hành động, ta là Trọng giáp chiến sĩ mạnh nhất lớp, mà Triệu Hằng là chức nghiệp trị liệu, chúng ta còn có một vị Linh Năng giả, một vị pháp sư, còn thiếu thích khách nữa mà thôi." Tiền Võ Chu nói.
"Không cần, ta cũng có người bạn với kỹ năng trị liệu."
Libertas chỉ về phía Liễu Bình.
"Kỵ sĩ là một chức nghiệp rất bình thường, từ hiệu quả trị liệu lẫn tiền đồ mà xét, tại giai đoạn sau rất khó phát triển... hi vọng ngươi có thể suy nghĩ lại." Tiền Võ Chu nói.
Nụ cười trên mặt Libertas dần dần thu lại, nói với giọng lạnh lùng: "Không cần."
Tiền Võ Chu nhìn hắn vài giây, lại hơi liếc nhìn Liễu Bình, lắc đầu bật cười, quay người rời đi.