Chương 242: Giảng hòa?
Hắn ta vừa đi, Libertas lập tức vỗ vai Liễu Bình, nói:
"Nhìn xem, ngươi nể mặt người ta, người ta lại nói ngươi không được ngay trước mặt ngươi kìa."
Liễu Bình vội ăn một chiếc bánh gato, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn về phía bát canh trước mặt.
Vẫn quá nóng đi!
Được rồi, chờ lát nữa lại uống vậy.
Hắn nói với Libertas: "Không sao cả, một chuyện xét một chuyện, chỉ cần giải trừ mâu thuẫn là được rồi."
Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhóc chết sớm hay sao?
Nghĩ nhiều quá rồi đó.
Liễu Bình ăn xong bánh gato, lại bắt đầu ăn một quả trứng.
Giọng nói của Tiền Võ Chu bỗng truyền tới:
"Hắn ta chuyên nghiệp trị liệu, mạnh hơn kỵ sĩ nhiều..."
Liễu Bình ngừng ăn, quay đầu nhìn lại.
Tiền Võ Chu đang ngồi trước mặt mấy người nữ sinh, chỉ chỉ về phía Triệu Hằng, rồi lại chỉ về Liễu Bình từ xa, nói:
"Tranh cướp tình nhân mà chết... coi như là chức nghiệp trị liệu... mấy người nữ sinh các ngươi có yên tâm khi tổ đội cùng với loại người này sao?"
Libertas nói nhỏ: "Hắn ta đang nói xấu ngươi kìa."
Liễu Bình buông quả trứng xuống, thở dài một hơi.
Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhãi chết sớm hay sao?
Ầm!
Hắn vỗ bàn, đứng lên quát: "Tiền Võ Chu, ngươi muốn chết sao?"
Tiền Võ Chu cười lớn, cũng đứng dậy nói: "Đã sớm chờ ngươi rồi, ta cũng muốn xem xem, dựa vào cái gì mà lão già kia lại xếp hạng hai người các ngươi tại hạng thứ nhất cùng hạng thứ hai trên bảng xếp hạng chức nghiệp sử dụng vũ khí lạnh!"
Thì ra là thế.
Liễu Bình giật mình, Libertas cũng ôm hai tay.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ta là thứ nhất, hắn là thứ hai, đúng không?"
Từng đợt tiếng gõ cửa vang lên.
Mọi người nhìn lại, có một người mặc đồng phục nhân viên cầm theo một trang giấy đi tới, dán lên trên tường.
"Đây là thứ tự của các ngươi trong lần thử thách này."
Nhân viên công tác nói xong rồi rời đi ngay.
Các thiếu niên cùng nhìn về phía tờ giấy kia.
Trên tờ giấy này đã phân chia kỹ càng các loại chức nghiệp.
Vũ khí lạnh cận chiến được phân tại tổ một; cung, nỏ, súng được phân tại tổ thứ hai; thuật pháp tấn công được phân vào tổ thứ ba; phụ trợ cùng trị liệu được phân vào tổ thứ tư; triệu hoán cùng Ngôn linh, nguyền rủa thuộc tổ thứ năm; những chức nghiệp không thể phân loại còn lại được phân vào tổ thứ sáu.
Tổ thứ nhất.
Hạng nhất: Liễu Bình.
Hạng nhì: Libertas.
Hạng ba: Tiền Võ Chu.
...
"Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là một chức nghiệp trị liệu, tại sao lại được xếp hạng nhất tại vũ khí lạnh cận chiến? Chắc hẳn có gì đó sai lầm!" Tiền Võ Chu quan sát Liễu Bình, nói.
Hắn ta vừa nói, vừa đi tới trước mặt Liễu Bình, bày tư thế tấn công, quát khẽ: "Nào, làm cho ta xem xem ngươi mạnh hơn ta ở điểm nào!"
Liễu Bình không chút nghĩ ngợi, cầm bát canh nóng trên bàn lên rồi ném tới.
Trong nhà ăn sắp xếp rất nhiều bàn ghế, không gian nhỏ hẹp, Tiền Võ Chu bất ngờ không kịp đề phòng, bị bát canh này ngăn cản toàn bộ vị trí có thể né tránh.
"Trị liệu giúp ta!"
Tiền Võ Chu rống lớn, kiên trì xuyên qua canh nóng, âm thầm đấm ra một quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.
Xùy!
Canh nóng hất lên người hắn ta, phát ra những tiếng xèo xèo như dí sắt nung lên da thịt vậy.
Nắm đấm của Tiền Võ Chu đi tới một nữa, bỗng cứng lại tại chỗ, không dám cử động chút nào cả.
Chẳng biết khi nào, đôi đũa trong tay Liễu Bình đã xuất hiện cách mắt của hắn vài centimet mà thôi.
"Trị liệu?"
Liễu Bình nói với giọng nhỏ nhẹ: "Nếu ta cắm chiếc đũa này vào trong mắt của ngươi, lại quấy nát óc của ngươi thành một đoàn bột nhão, chắc hẳn không có bất cứ năng lực trị liệu nào có thể cứu ngươi được đâu."
Bỗng có một giọng nói dễ nghe từ cửa nhà ăn truyền tới:
"A, vẫn còn có, vị bạn học này... chỉ cần linh hồn không bị hủy diệt, có thể dùng một vài Thần kỹ hệ trị liệu, làm cho cả thân thể khôi phục như bình thường, dù sao não bộ cũng chỉ là một cơ quan trong cơ thể phụ trách suy nghĩ mà thôi."
Mọi người cùng quay đầu nhìn tới.
Ông lão kia đang đứng tại cửa phòng ăn, bên người là một thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Cô ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Mà cô ta chính là người vừa nói.
Ông lão cười híp mắt, nói: "Được rồi, hiện tại ta tuyên bố một sự kiện."
"Vị này là học sinh chuyển lớp, là một Hoán Linh sư từ lớp bình thường chuyển tới lớp này, Hoa Tình Không."
"Mọi người cùng vỗ tay, hoan nghênh bạn học mới tới đi."
Trong phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Ông lão liếc nhìn Tiền Võ Chu, kiên nhẫn giải thích: "Võ Chu à, ta xếp hạng ngươi tại thứ ba, là bởi vì tạo áp lực cho ngươi tiến bộ nhanh hơn nữa, đáng tiếc ngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta."
"Ý của ngài là, thực ra Liễu Bình cũng không tính hạng nhất cận chiến, đúng không?" Tiền Võ Chu trầm giọng hỏi.
"A, đúng thế." Ông lão bình tĩnh nói.
Tiền Võ Chu lộ ra vẻ thoải mái, cũng không quan tâm vết bỏng trên người, quay người trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn cơm.
Ông lão nhìn về phía Liễu Bình, truyền âm nói: "Khiêm tốn chút."
Liễu Bình cũng không để ý, mỉm cười với ông lão, không còn nói thêm gì nữa.
Đối phương đã cho mình một trường mâu Sương Lãnh Điểu.
Nếu như không có chiếc trường mâu băng sương này, với thực lực hiện tại của mình, còn chưa chắc đã đánh thắng con chó trong Luyện Ngục kia đâu.
Mình cần bảo trì sự biết ơn.
Ông lão nói: "Được rồi, đều ăn cơm đi, sau bữa ăn thì về phòng mình nghỉ ngơi, ngày mai các ngươi sẽ tiến vào nhiệm vụ chiến tranh."
Ông lão quay người rời đi.
Cô gái đeo kính đáng yêu kia thì đi vào trong nhà ăn, ngồi xuống phía đối diện Libertas cùng Liễu Bình.
"Xin chào hai bạn, ta được chuyển tới đây từ lớp bình thường, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn." Thiếu nữ nói với giọng nghiêm túc.
"Tên ngươi là Hoa Tình Không sao? Làm sao mà ngươi lại chết?" Libertas hỏi với vẻ tò mò.
"Thần linh khu vực chúng ta phát điên, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, cho nên ta tới đây." Thiếu nữ Hoa Tình Không nói với vẻ buồn bã.
"À, ta là Libertas, khi ta quyết đấu với con trai út của tộc trưởng lại nhỡ tay xử lý tên đó, cho nên chết mất." Libertas nói.
"Liễu Bình, ngươi thì sao?" Hoa Tình Không nhỏ giọng hỏi.
Libertas bật cười, nói: "Hắn ta chết khi đang tranh cướp tình nhân với kẻ khác."
Liễu Bình tò mò hỏi: "Cho dù đầu óc bị quấy thành bột nhão, cũng có pháp thuật có thể khôi phục lại sao?"
"Đúng vậy, đây là tri thức của văn minh Hoán Linh chúng ta." Hoa Tình Không gật đầu nói.
"Làm sao mà ngươi biết tên ta là Liễu Bình?"
"Thầy giáo dẫn ta ở ngoài cửa nghe lén một lúc."
"Ông lão này đúng là..."
Liễu Bình lắc đầu, không nói tiếp.