Chương 255: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."
Liễu Bình vung lên trường mâu.
Thân mâu tản ra từng đợt sương mù lạnh lẽo, thể hiện ra đặc chất là khai hóa nguyên tố Băng.
Loại trường mâu này, uy lực thực sự bất phàm.
Cộng thêm tấm khiên mà mình mới có được không lâu trước: Kỵ sĩ bảo hộ giả, Liễu Bình cảm thấy sức chiến đấu của bản thân đã tăng lên rất nhiều.
"Xem ra vẫn nên tham dự chiến tranh nhiều hơn mới tốt." Hắn nói với vẻ suy tư.
"Đều là do anh dùng mạng mà đổi được, liều mạng cũng không phải là một chuyện dễ dàng." Tiêu Mộng La nhắc nhở.
"Thế nhưng chúng ta cũng không được lựa chọn mà, đúng không?" Liễu Bình cười nói.
"Lúc đầu ta còn tưởng, Vĩnh Dạ chính là nơi yên lặng vĩnh hằng." Tiêu Mộng La thở dài nói.
"Làm sao mà cô lại chết?" Liễu Bình hỏi.
"Ta sinh ra trong một thế giới tất cả đều là rừng rậm, từ nhỏ cũng đã sở trường cung tiễn, được trong tộc chú trọng đào tạo.... thế nhưng có một lần, Dạ Tinh Linh tới tàn sát thôn làng chúng ta, ta chết trận."
"Cô giết được bao nhiêu Dạ Tinh Linh?"
"Toàn bộ."
"Mười ba tuổi đã đạt tới trình độ như vậy sao... cô xứng đáng với sự đào tạo của gia tộc." Liễu Bình nói.
"Khi ta chết đi, đã cảm thấy không còn vướng bận gì nữa cả, thế nhưng không nghĩ tới sau khi ta chết lại phải đối mặt với chiến tranh càng kinh khủng hơn." Tiêu Mộng La nói.
Cô ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Có lẽ những người sống tới trung niên, thậm chí tới già, mới có thể thích nghi hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ này đi."
Liễu Bình lắc đầu, nói: "Nếu như bất cứ khi nào linh hồn đều có thể bị ma quỷ ăn mất, coi như người đã sống mấy trăm năm, cũng sẽ không thích nghi được."
Bỗng nhiên, một giọng nam từ xa xa truyền tới:
"Vì lẽ đó mà ngươi hối hận sao? Cái tên rơi vào Vĩnh Dạ bởi vì tranh cướp tình nhân kia?"
Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La quay đầu nhìn tới.
Nơi đó, Libertas mặc một bộ giáp da màu đen, cầm kiếm ngắn lẫn dao găm, đứng trên bức tường, đang mỉm cười nhìn hai người bên dưới.
"Ta còn tưởng ngươi vẫn ở thư viện." Liễu Bình nói.
Libertas nói với vẻ đắc chí: "Ngay từ đầu, ta rơi vào trong thư viện, thế nhưng sau khi giết được vài con ma quỷ, hệ thống chiến tranh của thành thị này cảm thấy ta rất lợi hại, đã giúp ta lên cấp thành thích khách chính thức, sau đó nó đã long trọng phái ta tới nơi này cứu vớt hai con chiên đi lạc là hai người các ngươi đó."
Bỗng nhiên hắn ta thấy được thi thể của con Thiết Giáp Ma Cự Nhân kia.
"Vết thương này... lại có loại quái vật này... là các ngươi giết sao?"
Libertas cảm thấy kinh ngạc lẫn sợ hãi, từ trên tường nhảy xuống, đi tới gần thi thể của quái vật, dùng kiếm ngắn lẫn dao găm chọc vào Thiết Giáp Ma Cự Nhân.
Dù là kiếm ngắn hay dao găm, đều không thể đâm xuyên qua bộ áo giáp kia được.
Libertas giật mình, bỗng nhiên gầm nhẹ, dùng toàn lực đâm dao găm về phía bộ áo giáp.
Keng!
Một tiếng vang giòn, dao găm bị bật ngược trở lại.
Libertas hít luồng khí lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay lập tức đã thấy được thanh trường mâu trên tay Liễu Bình.
"Đúng là một tên biến thái mà..." Hắn ta nhỏ giọng nói.
"Ngươi nói cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"A ha, ta nói rằng cuộc sống của ta đã mất đi phương hướng tại đêm tối vĩnh hằng này, khi nhìn thấy các ngươi ta mới hiểu được, các ngươi chính là hải đăng, mà ta thì là một con chiên lạc lối."
Libertas bật cười, nói.
"Đây là đồng đội của anh sao?" Tiêu Mộng La hỏi Liễu Bình.
"Đúng vậy, đáng lẽ hắn ta sẽ trở thành một thích khách xuất sắc, chỉ là tráng niên mất sớm, tình huống cũng giống với cô lẫn ta vậy." Liễu Bình nói.
Nói xong, Liễu Bình nói với Libertas: "Còn vị này là Tiêu Mộng La thuộc Dã Sắc Vi đoàn, hiện tại đang cùng hành động với chúng ta."
"Ta nghe nói Dã Sắc Vi đoàn đã bị tiêu diệt, cô ấy chính là người còn sống sót duy nhất sao?" Libertas hỏi với vẻ hứng thú.
"Là ta." Tiêu Mộng La thừa nhận.
"Hay là gia nhập vào đoàn đội của chúng ta đi, chúng ta có một Kỵ sĩ, một Thích khách, một Thuật sư triệu hoán, vừa lúc còn thiếu chức nghiệp công kích từ xa nữa." Libertas mời.
Tiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Đương nhiên là ta đồng ý, dù sao một cây chẳng chống vững nhà, thế nhưng không biết đoàn trưởng của các ngươi có muốn chứa chấp ta hay không thôi."
"Ta chính là đoàn trưởng..." Libertas vỗ ngực nói: "Được rồi, ta quyết định, ngươi có thể gia nhập đoàn đội chúng ta."
"Thật sao? Ngươi là đoàn trưởng?" Tiêu Mộng La nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật! Từ giờ trở đi, ngươi chính là một thành viên trong đoàn chúng ta!" Libertas nói.
Hư không âm thầm tách ra.
Một ống kim loại thật dài xuất hiện, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
"Thủ lĩnh đoàn đội Liễu Bình, ngươi có tiếp nhận Tiêu Mộng La gia nhập đoàn đội hay không?"
"Tiếp nhận." Liễu Bình nói.
"Tiêu Mộng La đã gia nhập vào đoàn đội của ngươi." Giọng điện tử nói.
"Cám ơn." Liễu Bình nói.
"Xin hãy chờ một lát, chờ sau khi máy móc thủ vệ chiến đấu có kết quả, các ngươi sẽ được giao nhiệm vụ hoàn toàn mới."
Ống kim loại rụt trở về, hư không cũng theo đó mà khép lại.
Thế giới khôi phục lại sự bình tĩnh.
"..." Tiêu Mộng La.
"..." Libertas.
Liễu Bình đi tới sân cỏ, ngồi xuống nói: "Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, một lát nữa cũng không biết tình huống sẽ biến đổi như thế nào đâu."
Tiêu Mộng La lộ ra vẻ mệt mỏi, thuận thế ngồi xuống nghỉ ngơi.
Libertas cũng là như thế.
Hai người này chỉ là thiếu niên, bỗng nhiên đối mặt với cục diện tàn khốc như vậy, còn chiến đấu với ma quỷ, cường độ chiến đấu đều cao như vậy, thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi rồi.
Khoảng hai phút sau.
Phía bắc thành thị bốc lên ánh lửa ngập trời.
m thanh giao chiến từ xa truyền tới cực kỳ kịch liệt, vang vọng bầu trời.
Tiêu Mộng La nói: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."
Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cũng không biết lực chiến đấu của bọn chúng như thế nào."
Bỗng nhiên, ba ống kim loại từ hư không xuất hiện.
Bọn chúng kết nối tại phía sau Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.
Giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp."
"Hộ tống."
"Dưới mặt đất tại phía nam thành thị, đã bắt đầu sử dụng một đường hầm dự bị để trốn thoát."
"Trên cây cầu tại phía nam thành thị có một chiếc xe ngựa, trong xe là những nhân vật quan trọng của thành thị này, các ngươi cần phải hộ tống bọn họ rút khỏi thành thị này."
"Hành động!"
Trong nháy mắt, ba người biến mất tại chỗ.
...