Chương 261: Sách Thất Lạc
Tiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, do dự rồi nói: "Liễu Bình, nếu như anh không ngủ được, có thể tới trò chuyện với ta."
"Ta đã buồn ngủ tới mức vừa dính gối đầu là có thể ngủ thiếp đi rồi." Liễu Bình nói.
"Vậy thì tốt, hôm khác đi." Tiêu Mộng La nói.
Cô mỉm cười với Liễu Bình, mở cửa đi vào phòng.
Liễu Bình đứng tại cửa ra vào một hồi, cũng đi vào căn phòng của mình.
Đóng cửa lại.
Ngay lập tức hắn rút tấm thẻ bài kia ra.
Nham thạch không tồn tại.
Trên thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
"Nếu như có thời gian, ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này, ta sẽ tới đây nói với ngươi một vài tình huống hiện tại."
Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Thẻ bài hóa thành một vùng sương mù.
Toàn bộ thế giới biến mất, ngay sau đó là vô tận ngôi sao xuất hiện.
Vô số ngôi sao hội tụ lại một chỗ, tạo thành một chiếc đầu khổng lồ.
Nó cúi xuống quan sát Liễu Bình, dùng âm thanh ồm ồm nói:
"Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ đánh phá ràng buộc của thời gian, trở về năm năm trước đó."
"Chuyện này tại Luyện Ngục là một chuyện tuyệt đối không thể diễn ra, coi như bên ngoài Luyện Ngục, có lẽ cũng chỉ có một vài tồn tại làm được điều này mà thôi."
Liễu Bình nói: "Là một vị nữ sĩ đến từ Lục đạo Luân hồi giúp ta."
"Như vậy, hiện tại thì sao? Trở lại năm năm trước, ngươi có cảm giác gì?" Chiếc đầu hỏi.
Liễu Bình thở dài, nói với vẻ hoang mang: "Thực ra ta muốn cứu người của ta, lúc này mới trở về năm năm trước, đối với đế quốc bên trong Vĩnh Dạ này, ta cũng không biết nó là như thế nào nữa, dù sao ban đầu ta cũng không phải là một thành viên bên trong Vĩnh Dạ."
"Thay đổi phụ thuộc thế giới sao... thì ra là thế, ngươi đã chuyển thành người thuộc về Vĩnh Dạ." Cái đầu khổng lồ nói.
"Đúng, hiện tại hai mắt ta đen thui, không biết cái gì cả, có phải là rất buồn cười hay không?" Liễu Bình nhún vai nói.
"Không cần biết quá nhiều bí mật, bởi vì đối với ngươi mà nói biết quá nhiều cũng quá nguy hiểm, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi đạt được một cơ hội cực khó có được." Cái đầu khổng lồ nói.
"Cơ hội gì?" Liễu Bình hỏi.
"Không biết ngươi còn nhớ hay không, năm năm sau khi ngươi thấy được ta, Thần linh Luyện Ngục đã bắt đầu ngã xuống."
"Nhớ."
"Đó là thời điểm kịch biến của toàn bộ Luyện Ngục lẫn Vĩnh Dạ, không ai có thể thoát thân ra bên ngoài cả... mà khi ngươi đối mặt với trận đại kiếp nạn kia, lại có được năm năm thời gian làm giảm xóc, ngươi biết chuyện này có ý nghĩa lớn bao nhiêu không?"
"Ta sẽ có cơ hội nhanh chóng gia tăng thực lực lên?"
"Không chỉ như vậy, mọi chuyện có liên quan tới ngươi, đều sẽ biến đổi, hiện tại ngay cả ta cũng đã nhận được một cơ hội, cũng từ đó thu được một con rồng tham lam vô độ..."
Cái đầu khổng lồ đang nói, tấm thẻ bài "Nham thạch không tồn tại" kia bay tới, hiện lên trước mặt Liễu Bình.
Trên thẻ bài này có thêm ba cái lỗ khảm.
Một lỗ khảm trong đó bị màu xanh lá nhồi đầy, nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể thấy màu xanh lá đó là một con rồng!
"Lục Long?" Liễu Bình nói với vẻ khó tin.
"Đúng là nó, nó đã được khảm vào trên tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này, cung cấp lực lượng cho thẻ bài."
Thẻ bài bay trở lại, rơi vào trong tay Liễu Bình.
Cái đầu khổng lồ nói: "Khi ngươi tìm được hai tồn tại đặc biệt khác, ta sẽ khảm bọn chúng vào trong hai lỗ khảm còn lại."
"Tại sao phải làm như vậy?" Liễu Bình hỏi.
Cái đầu khổng lồ nói: "Đương nhiên là bởi vì vận mệnh tam trọng tấu... ngươi đã giải đáp vấn đề đầu tiên trong đó, còn thừa lại hai vấn đề."
"Mà tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này, nếu như được hấp thu đầy đủ lực lượng, nó có thể bảo vệ ngươi, để ngươi có thể nói ra bí mật mà không xảy ra vấn đề gì cả."
Vừa nói xong, lại có vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ngưng tụ thành một quyển sách tại trước mặt Liễu Bình.
"Ta đã từng nói, ngươi giúp đỡ ta, ta sẽ thanh toán thù lao đủ để ngươi hài lòng..."
"Cầm quyển sách này đi."
"Trước khi cơn bão quét đi mọi thứ tiến đến, ngươi còn có năm năm thời gian để trưởng thành, quyển sách này có thể giúp đỡ ngươi."
Tồn tại vĩ đại này nói xong, mỉm cười với Liễu Bình, cả chiếc đầu bỗng tản đi, lại hóa thành vô số sao trời.
Mọi dị tượng dần dần biến mất.
Ngay sau đó...
Liễu Bình cảm thấy mình lại trở về căn phòng khi trước.
Một quyển sách thật dày có vô số điểm sáng xanh lam đậm tô điểm bên trên đã xuất hiện trên tay mình.
Liễu Bình cúi đầu quan sát.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Đây là một món quà có thể làm cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy hài lòng.]
[Ngươi thu hoạch được kỳ vật truyền thuyết: Sách Kỵ sĩ Thất Lạc.]
...
Trong phòng.
Một bát canh được đặt dưới đất, bên trong đựng đầy thịt và xương.
Một khung xương chó toàn thân bốc lửa ngùn ngụt đang chôn đầu vào trong bát canh, vui sướng gặm cắn xương cốt.
Liễu Bình khoanh chân ngồi trên giường.
Quyển sách lấp lóe vô số điểm sáng kia, đang yên tĩnh nằm trước mặt của hắn.
"Cho nên..."
"Đây là một quyển sách chức nghiệp kỵ sĩ đã mất đi vô số năm tháng rồi sao?"
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Đúng là như thế, đây là một danh hiệu kỵ sĩ nào đó đã bị thất truyền, đại biểu một loại bí mật nào đó không muốn cho người biết.]
[Sau khi sử dụng cuốn sách này, ngươi sẽ cởi bỏ bí mật thời đại quá khứ, cũng thu hoạch được điểm diễn tương ứng.]
[Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đặc chất của ngươi cần phải phù hợp với danh hiệu này.]
Liễu Bình vuốt nhẹ bìa ngoài quyển sách.
Đây là sách Kỵ sĩ, theo lý thuyết là sẽ nhậm chức thành một vị Kỵ sĩ.
Mình đã từng thấy Huyết kỵ sĩ, cũng biết Yana đã từng là Thánh kỵ sĩ, nếu như quyển sách này thật sự là một chức nghiệp nào đó đã thất truyền trong thời đại trước, như vậy nó chắc hẳn là một loại kỵ sĩ nào đó mà mình chưa từng nghe nói qua.
"Ta sẽ trở thành Thẻ bài sư một lần nữa sao?" Liễu Bình hỏi.
Từng hàng chữ nhỏ lại hiện lên:
[Dựa theo cách nói tại nơi này, Thẻ bài sư cùng thẻ bài là bình đẳng, thống nhất do máy móc điều động xuất chiến, thế nhưng đối với cá nhân ngươi mà nói, một khi ngươi thành công nhậm chức, ngươi sẽ lại có năng lực chuyển hóa thẻ bài trở thành thẻ bài chuyên dụng.]