Chương 260: "Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."
"Tới."
Lục Long đứng trên đồng bằng rộng lớn, nói với mấy người trên lưng mình.
Mấy người vội vàng nhảy xuống khỏi lưng rồng.
"Nơi này đã cách thành thị nhân tộc không xa, dựa theo quy tắc, xem như đã hoàn thành lời hứa với các ngươi rồi."
Lục Long nhìn về phía Andrea.
Andrea ngáp một cái, xua tay với nó: "Đi đi."
Lục Long gật đầu, vội vàng chui vào trong hư không, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này Andrea mới lại nằm xuống trên lưng Liễu Bình, nói nhỏ: "Ta không chịu được nữa, muốn trở về đi ngủ..."
Ầm!
Cô bé hóa thành một đoàn sương mù, biến mất khỏi nơi này.
Cô bé vừa biến mất, Lục Long lại chui ra từ trong hư không một lần nữa.
"Nhóc, địa chỉ mà ngươi cho ta là chính xác." Lục Long hưng phấn nói.
"Đương nhiên là chính xác." Liễu Bình nói.
"Như vậy, cuộc mua bán giữa chúng ta cũng coi như hoàn thành."
"Mua bán gì?"
"Ngươi giải đáp câu hỏi của ta, mà ta đưa các ngươi an toàn đi tới thành thị này."
Lục Long nói xong, nó duỗi móng vuốt ra búng 'tách' một cái.
Trên đỉnh núi cách đám người hơn ngàn dặm...
Trong trạm gác mà bọn họ đã từng đi qua.
Đám ma quỷ vẫn trấn giữ tại nơi này, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.
Trong một lều vải nào đó, trên bàn có một tờ giấy mà nét chữ còn chưa khô, trên đó còn có những ký tự liên tục biến đổi.
Khi Lục Long búng tay, tất cả ký tự trên tờ giấy bỗng nhiên cố định lại.
Trên tờ giấy có dùng chữ nhân tộc để viết:
"Cẩn thận! Có bốn tên nhân tộc vừa mới đi ngang qua nơi này, đi về phía tây nam ngọn núi, bọn họ liên tục tiến lên trên đồng bằng, sắp tới thành thị nhân loại phía tây dãy núi, nếu như muốn biết tọa độ chính xác của bọn họ, xin hãy sử dụng chú ngữ bên dưới để kêu gọi ta, điều kiện tiên quyết là thanh toán đầy đủ tiền thuê."
Vù...
Tờ giấy bỗng bốc cháy, rất nhanh hóa thành tro tàn.
Mà những thứ này, không có bất cứ ma quỷ nào phát hiện ra.
Trên đồng bằng.
Lục Long nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Vốn ta còn định kiếm chút tiền, không nghĩ tới ngơi lại cho ta một bí mật có giá trị cao như vậy, cho nên ta quyết định giúp đỡ các ngươi tới mục đích."
Nó nhìn về phía thành thị, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên gầm lên một tiếng.
Ngay lập tức, thành thị phát ra chuông cảnh báo.
Không ít binh sĩ bắt đầu tập kết.
Càng có một vài tồn tại với khí tức cường đại bị thu hút tới, bay lên trời, lao về phía bên này.
"Người của các ngươi đã tới, tạm biệt." Lục Long nói với Liễu Bình.
Nó chậm rãi chui vào trong hư không, biến mất trước mặt mọi người.
"Nó có ý gì vậy?" Libertas hỏi.
"Không rõ lắm." Liễu Bình nhún vai, nói.
"Thế nhưng nó đi lần này, làm cho cảm giác lo lắng của ta cũng biến mất theo, giống như đã được bảo vệ, không còn đưa thân vào trong nguy hiểm nữa vậy." Hoa Tình Không nói.
"Ta cũng có cảm giác như vậy." Tiêu Mộng La gật đầu nói.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Long tộc tham tài, vừa rồi ta đã nói cho nó một bí mật có giá trị không nhỏ, chắc hẳn nó đang rất hài lòng, sẽ không làm thêm chuyện nguy hiểm gì, cho nên các ngươi mới có cảm giác như vậy."
Lúc này, có mấy bóng đen từ trên trời hạ xuống.
"Các ngươi là ai?" Một người đàn ông tóc vàng hỏi.
Libertas lấy ra một khối lập phương kim loại lớn cỡ ngón tay từ trong ngực, nói: "Xin hãy dùng hệ thống chiến tranh để giải đọc."
Người đàn ông tóc vàng kia hơi nghi ngờ, thế nhưng vẫn tiếp nhận khối lập phương kim loại, nhấn về phía hư không, nói: "Giải đọc."
Hư không nứt ra, mấy ống kim loại vươn ra kẹp chặt khối lập phương, dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: "Bắt đầu giải đọc."
...
Nửa giờ sau.
Trong một pháo đài.
"Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."
Libertas phàn nàn nói.
"Sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, trước khi bọn họ không hoàn toàn xác nhận, không dám dễ dàng tin tưởng chúng ta."
Hoa Tình Không vừa nói vừa bưng một ly cà phê lên uống.
"Đúng vậy, ăn cơm trước đi." Tiêu Mộng La nói.
Trên bàn ăn có rất nhiều thức ăn, phong phú lại ngon miệng.
Hoàn cảnh xung quanh cũng rất hoa lệ.
Người phục vụ đứng ở đằng xa, chỉ cần đưa mắt ra hiệu cũng đã đi tới hỏi thăm có nhu cầu gì không.
Liễu Bình đi từ một căn phòng khác tới, ngồi xuống trước bàn ăn.
"Thế nào?" Tiêu Mộng La hỏi.
"Hỏi một vài vấn đề, ta đều trả lời hết cả." Liễu Bình nói.
"Vừa rồi ta thấy có mấy tên mặc áo bào pháp sư đi vào, bọn này sở trường việc phát hiện nói dối, xem ra vẫn không tin tưởng vào chúng ta." Hoa Tình Không nói.
"Chắc hẳn ta vượt qua việc kiểm nghiệm nói dối, dù sao ta đều nói sự thật cả." Liễu Bình nói.
Một giọng nói truyền tới từ phía xa xa:
"Đúng vậy, lời ngươi nói là thật sự, quân đội đã được điều động toàn bộ, đồng thời liên hợp với những thành thị khác cùng nhau hành động."
Mấy người đều nhìn lại.
Có một đám người đi từ căn phòng khác tới, vội vã xuyên qua hành lang, đi ra bên ngoài pháo đài này.
Người đàn ông tóc vàng kia nói với đám người: "Từ giờ trở đi, các ngươi có thể tùy ý hành động trong tòa pháo đài này, thế nhưng tốt nhất đừng nên đi ra ngoài... điều này cũng là vì đảm bảo an toàn cho các ngươi."
"Hãy nghỉ ngơi một đêm thật tốt đi, chờ sau khi thu phục thành Sương Phong, ta sẽ lại tìm tới các ngươi."
Còn chưa dứt lời, người này đã đi ra bên ngoài.
Hắn ta dẫn theo đám người bay lên không, nhanh chóng bay đi xa.
"Liễu Bình, anh cảm thấy bọn họ có thể thu phục lại thành Sương Phong không?" Tiêu Mộng La nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, ta cũng vừa tới Vĩnh Dạ không lâu, cũng không biết thực lực chân chính của Nhân tộc như thế nào." Liễu Bình nói.
"Ta cũng thế." Libertas nói.
Ba người hơi dừng lại, cùng nhìn về phía Hoa Tình Không.
"Ta cũng chỉ tới sớm hơn các ngươi một năm mà thôi... được rồi, ta cảm thấy là có thể, bởi vì nhiệm vụ của ma quỷ đã thất bại, bọn chúng không thể tìm ra đứa bé có huyết mạch hoàng thất được, tiếp tục chiếm lấy thành Sương Phong cũng không có chỗ tốt gì." Hoa Tình Không nói.
"Có lý, trong chuyện này chúng ta cũng không thể giúp được cái gì cả, ăn xong thì đi nghỉ ngơi thật tốt đi." Liễu Bình nói.
Mấy người kết thúc trò chuyện, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Trải qua những trận chiến dài dằng dặc như thế, mỗi người đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi bọn người hầu bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, bốn người được dẫn lên lầu trên, mỗi người được ngủ trong một căn phòng độc lập.
"Các vị, ngày mai gặp lại." Libertas ngáp một cái nói.
"Ta cũng muốn nghỉ ngơi một đêm, tiêu hao cũng quá lớn rồi." Hoa Tình Không nói.
Hai người mở cửa phòng, đi vào căn phòng của mình.
Ầm!
Cửa đóng lại.