Chương 296: "Vĩ đại..."
"Tốt rồi!"
"Ngươi khỏi rồi!"
"Ngươi cũng khỏi rồi!"
Hai tay Liễu Bình liên tục vung lên, thả ra ánh sáng thần thánh ấm áp, làm cho chúng hắt lên người những người bị thương.
Đám người bị thương nhìn về phía miệng vết thương của mình, đã thấy miệng vết thương khép lại hết rồi.
Mặc dù cảm thấy còn rất mệt mỏi, thế nhưng chỉ nghĩ là di chứng của vết thương mà thôi, nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục.
"Cám ơn ngài, Thánh kỵ sĩ các hạ." Một cuồng tín đồ nói.
"Không cần khách sáo, đối với kỵ sĩ chúng ta mà nói, điều này là phải làm." Liễu Bình khiêm tốn nói.
Hắn nhìn về phía hư không.
Tại nơi đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Ngươi sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.]
[Hồn lực của ngươi -1.]
[Hồn lực của ngươi lại được bổ sung, khôi phục tới trạng thái tốt nhất.]
[Ngươi lại thu được hồn lực: ]
[+1]
[+3]
[+5]
[+2]
...
Trong tầm mắt của Liễu Bình, tất cả tín đồ bị thương tại khu vực này đều đã được "điều trị".
Đã không còn mục tiêu nào nữa.
Hắn cảm thấy hơi thất vọng, đang suy nghĩ nên ứng đối trường hợp này ra sao thì trong nội tâm bỗng xuất hiện cảm giác nguy cơ.
Keng!
Một tiếng va chạm vang lên, tấm chắn trên tay Liễu Bình bị đánh bay ra ngoài.
Hắn lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại, giật mình nói: "Ta đã cứu các ngươi, thế mà các ngươi lại muốn giết ta?"
Mấy tên cuồng tín đồ kia cầm vũ khí trên tay, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn về phía hắn.
Một người cầm đầu nói: "Hết cách rồi, chuyện này chỉ có trách chính ngươi mà thôi, chúng ta chỉ làm theo ý chỉ của Thần linh."
"Lên!"
Đám tín đồ lao về phía Liễu Bình.
Liễu Bình thở dài.
Hắn tiện tay rút chiếc trường mâu "Sương Hàn Thứ" ra, lật tay nắm chặt tấm khiên "Kỵ sĩ bảo hộ giả".
Dù là tấm khiên hay là trường mâu, đều tới từ trận chiến tại thành Sương Phong.
Lúc đó vì cứu trợ huyết mạch của Hoàng thất, những thứ mà Danh Sách lấy ra đều là vật phẩm cao cấp mà Thành thị đã cất giữ, mạnh hơn binh khí cùng giáp bảo hộ bình thường rất nhiều.
"Vậy thì ta cố mà chiến với các ngươi một trận đi, thế nhưng các ngươi hãy yên tâm, coi như các ngươi bị thương lần nữa, ta cũng sẽ điều trị cho các ngươi." Liễu Bình nói.
"Tại sao? Tại sao ngươi lại tốt như vậy?" Một tín đồ không nhịn được mà hỏi.
"Bởi vì ta chỉ muốn chăm sóc người bị thương mà thôi." Liễu Bình nói.
Hắn nghênh đón đám tín đồ tấn công.
Chỉ thấy trường mâu lóe lên, hóa thành bảy tám bóng mâu, đâm vào trong cơ thể những người kia!
Luận chiến đấu, những tín đồ này làm sao có thể so được với Liễu Bình cơ chứ?
Hơn nữa, bọn họ còn vừa được "Cứu Tử Phù Thương" một lần rồi.
Liễu Bình lượn quanh đám tín đồ một vòng, không ai có thể chạm tới người hắn cả, nhiều nhất chỉ có thể tạo ra vài tiếng giao kích lên tấm khiên của hắn mà thôi.
Chỉ vài giây ngắn ngủi.
Những nơi Liễu Bình đi qua, trường mâu như rắn độc, đâm vào trên người mọi người không chút lưu tình.
Các tín đồ liên tục ngã xuống đất.
Hiện trường máu chảy thành sông, hầu như không có ai là vết thương nhẹ cả.
Thậm chí có một vài người đã hấp hối sắp chết rồi.
Liễu Bình vội vàng cất vũ khí đi, quát: "Tiếp thu kinh nghiệm lần này đi, ta sẽ cứu các ngươi một lần nữa, về sau hãy làm một con người tốt!"
Ánh sáng ấm áp xuất hiện trên tay của hắn, chiếu sáng bốn phía.
Giờ phút này, bóng lưng của hắn vô cùng cao lớn.
Giờ phút này, đám tín đồ kia khóc ròng ròng.
Giờ phút này, đám người vây xem nổi lòng tôn kính.
Sau khi kết thúc trị liệu, lại có một luồng sáng đen vặn vẹo từ trong nơi hẻo lánh bay ra ngoài, bắn thẳng về phía Liễu Bình.
Liễu Bình không kịp tránh né, chỉ có thể dùng tấm khiên ngăn cản trước mặt.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, hắn lại bị đẩy bay về sau mấy mét.
Tấm khiên rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi.
Thuật pháp đánh lén quá lợi hại, làm cho mình không thể cầm chắc tấm khiên được.
Từ trên người của hắn tản ra một vòng ánh sáng, khuếch tán về bốn phương tám hướng...
Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!
"Tới!"
Liễu Bình quát khẽ, tấm khiên Kỵ sĩ bảo hộ giả biến mất ngay lập tức, lại bị triệu tập về trên tay của hắn một lần nữa.
Ngay sau đó!
Hai luồng sáng đen bay tới, bắn mạnh vào tấm khiên, đánh lùi Liễu Bình về phía sau vài bước.
Trên tấm khiên xuất hiện một vết nứt.
Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi.
Phải biết rằng tấm khiên này chính là vật phẩm ma pháp, thế mà vẫn không thể ngăn cản đòn công kích của đối phương nữa.
Tới cùng là kẻ nào chứ?
Hắn nhìn về phía nơi hẻo lánh.
Một bà lão cầm quyền trượng màu đen trong tay, từ trong góc âm u đi ra ngoài, đứng đối diện với Liễu Bình.
Chính là bà lão mà hắn gặp phải tại trên xe lửa khi trước!
"Là bà?" Liễu Bình ngạc nhiên nói.
"Thánh kỵ sĩ, nể mặt ngươi đã cứu được không ít người, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ nghề nghiệp của ngươi đi, đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi." Bà lão nói với giọng trầm thấp.
"Vì sao?" Liễu Bình vừa hỏi, vừa đi về phía trước vài bước.
Khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn tới ba mươi chín mét.
"Thế gian này đầy rẫy cực khổ, chỉ có Thần linh mới có tư cách cứu vớt." Bà lão nói.
"Hoang đường." Liễu Bình thản nhiên nói.
"Như vậy, hôm nay ngươi phải chết!"
Bà lão nói với giọng âm u, quyền trượng trên tay bị vung về phía trước, cao giọng niệm chú:
"Vĩ đại..."
Chú ngữ vừa được cất lên, đã thấy Liễu Bình nắm chặt trường mâu, xoay người, dùng toàn lực ném mạnh về phía hư không phía sau.
"Chết!" Hắn gầm lên một tiếng.
Trường mâu bay vụt ra bên ngoài, lóe lên liền biến mất vào trong hư không.
Ngay sau đó...
Nó bỗng xuất hiện phía sau lưng bà lão, đâm xuyên qua trái tim của bà ta.
Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!
Liễu Bình dịch chuyển trường mâu về phía sau của đối phương!
Chú ngữ mà bà lão đang niệm bỗng im bặt đi.
Trước mặt bà ta có một tấm khiên hắc ám hư ảo hiện lên, rồi lại biến mất hoàn toàn...
Hóa ra bà ta cũng đã xây dựng một lớp phòng ngự, rồi mới đi ra ngoài chiến đấu với Liễu Bình.
Ai mà ngờ công kích của Liễu Bình lại tới từ phía sau, vừa lúc tránh khỏi pháp thuẫn phòng ngự mà bà ta đã xây dựng.
Hai tay bà lão nắm chặt lấy mũi trường mâu, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Liễu Bình vẫy tay.
Trường mâu biến mất, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung rồi chầm chậm dựng thẳng đứng tại bên cạnh hắn.
Lại nhìn về phía bà lão, ngực đã trào ra máu tươi, đã sắp tắt thở rồi.
"Mấy kẻ trong tông giáo các ngươi, không nói được hai câu đã muốn giết người, điều đó là không đúng."
Liễu Bình nói xong, một luồng sáng thần thánh ấm áp từ hai tay hắn bốc lên.
Luồng sáng đó chiếu lên người bà lão kia.
"Mặc dù bà là kẻ địch, thế nhưng ta chính là một Thánh kỵ sĩ, vẫn nên cứu bà một mạng."
Liễu Bình nói với giọng bình thản.
Bà lão lộ ra vẻ khó có thể tin, ngay sau đó liền hôn mê đi.
Vết thương trên người bà ta đã khép lại.
Có lẽ là vết thương này quá nặng, mặc dù vết thương đã khép lại, thế nhưng bà ta vẫn chưa tỉnh lại được.
Tình huống này rất bình thường, bởi vì cơ thể vẫn còn cần một đoạn thời gian để khôi phục.
Đám người vây xem lặng ngắt như tờ.
Giờ phút này, bóng lưng Thánh kỵ sĩ vô cùng cao lớn.
Giờ phút này, các tín đồ kia khóc ròng ròng.
Giờ phút này, mọi người đều nổi lên lòng tôn kính.
...