Chương 295: Người tốt!
Tới đi.
Liễu Bình quan sát xung quanh một lượt, rất nhanh đã phát hiện một đám người đang xuyên qua quảng trường, chậm rãi đi về phía mình.
Lại thấy trên đỉnh đầu đám người đó có một hàng chữ nhỏ:
[Người cuồng nhiệt.]
[Đây là linh hồn đã hoàn toàn thờ phụng một tồn tại nào đó.]
Thì ra là thế.
Bọn họ hẳn là tín đồ cuồng nhiệt của tông giáo kia.
Liễu Bình nhìn về phía đám người này, lại thấy bọn họ cúi đầu, quan sát xung quanh, hòng che dấu ánh mắt của mình.
Không ít người liên tục đưa tay vào trong quần áo, bắt đầu rút dao găm cùng đao nhỏ ra.
Muốn chiến đấu sao?
Nếu như ra tay, sẽ có hậu quả gì?
Liễu Bình chỉ nghĩ trong một giây.
Những người kia càng ngày càng tới gần, gần như chuẩn bị chạy vội tới, thế nhưng ngay sau đó...
Từng tiếng hét chói tai vang lên trên quảng trường.
Hư không lóe lên, ba con quái vật nửa người nửa côn trùng phóng nhanh như chớp về phía đám người kia.
Bọn chúng phát ra những tiếng côn trùng kêu vang, quơ những cái chân sắc bén, chém giết một cách tàn nhẫn trong đám người cuồng nhiệt kia.
Ba con quái vật này xuất hiện rất đột ngột, làm cho mọi người không kịp phản ứng lại, liên tục bị chém ngã xuống đất.
"Đều tới đây, chúng ta thành lập trận hình phòng ngự!" Một người đàn ông vạm vỡ, có vẻ như là thủ lĩnh quát.
Đám tín đồ vội vàng tiếp cận hắn ta.
Ngay sau đó...
Trong hư không, lại có một bóng hình khổng lồ khác hiện lên, nhanh chóng phá tan đám người cản đường, dùng móng vuốt sắc bén chém về phía cơ thể người thanh niên vạm vỡ kia.
Chờ cái bóng kia rơi xuống đất, hiện thân, đám người mới hít vào một hơi khí lạnh.
Đó là một con mèo trắng cao tới mấy mét, nàng có một đôi mắt màu xanh biếc dựng thẳng, bốn móng vuốt rất sắc bén, toàn thân tản ra gợn sóng lực lượng yêu dị, như gió mạnh quét qua, làm cho người khác nhìn mà phát khiếp.
Xong.
Đám chức nghiệp giả nhìn con yêu vật họ mèo kinh khủng này, trong đầu đều xuất hiện một ý nghĩ duy nhất là vậy.
Bỗng nhiên.
Một giọng nữ vang lên: "Tới đánh với ta, đừng nghĩ tổn thương bọn họ!"
Hoa Tình Không bay người lên, ngăn tại trước người mọi người, tiện tay vung lên, triệu hồi ra hai con mãnh hổ hai cánh.
Mèo trắng thấy hai con mãnh hổ kia, lập tức đứng tại chỗ, cong lưng lên, làm ra tư thế đề phòng.
Ba con quái vật côn trùng kia lại bay tới, bảo vệ xung quanh nàng.
Song phương tiến vào trạng thái giằng co.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
"Mọi người đừng sợ! Để ta tới trị liệu cho mọi người!"
Đám người vội vàng quay đầu, ngay cả mấy con quái vật kia cũng nhìn về nơi giọng nói truyền tới.
Nơi đó có một thiếu niên đang đứng vững, trên hai tay toát ra luồng ánh sáng ấm áp lại nhẹ nhàng...
Mà trên đỉnh đầu của hắn, có một vòng tròn thần thánh lơ lửng bất động.
"Thánh... Thánh kỵ sĩ!"
Có người kích động kêu lên.
Đúng vậy, vòng sáng thần thánh đó chính là biểu tượng của Thánh kỵ sĩ.
Nếu như có một loại chức nghiệp đáng cho tất cả mọi người tin tưởng, đó chắc chắn chính là Thánh kỵ sĩ.
Bởi vì kỹ năng của nghề nghiệp này, cần kính dâng mới có thể sử dụng.
Dù là tại truyền thuyết thời viễn cổ, hay là trong những câu chuyện tại đầu đường cuối ngõ, đều nói về điều này cả!
Trên đầu Liễu Bình có một vòng sáng thần thánh, trên mặt lại nở một nụ cười ấm áp làm cho người ta cảm thấy vững tin.
"Ta tới trị liệu cho mọi người!"
Hắn vừa đi, vừa tản luồng sáng trên hai tay ra ngoài, nhẹ nhàng chiếu xuống những tín đồ đang bị thương ngã xuống đất đó.
Vết thương nhẹ trên người những người bị thương đều được khép lại ngay lập tức.
Mà các tín đồ bị thương không nhẹ, mặc dù trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên mặt đất, thế nhưng vết thương trên người đã được khép lại hoàn toàn!
Về phần vị thủ lĩnh kia, hắn ta bị thương nặng nhất, thế nhưng khi được ánh sáng từ Thánh kỵ sĩ chiếu tới, miệng vết thương trên người hắn ta cũng đã được chữa trị hoàn toàn.
Mặc dù hắn ta vẫn đang hôn mê (hấp hối), thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ hồng hào (hồi quang phản chiếu), điều này làm cho những người khác càng thêm vững tin, lực lượng của Thánh kỵ sĩ làm cho hắn giành được cuộc sống mới.
"Thánh kỵ sĩ! Chúng ta có Thánh kỵ sĩ!"
"Vạn tuế!"
"Lần này được cứu rồi!"
Mọi người đều kích động tới mức kêu to lên.
Liễu Bình mỉm cười gật đầu về phía mọi người, ánh mắt lướt qua hư không.
Đã có từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:
[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.]
[Ngươi rút lực lượng từ người mấy chục tên tín đồ cuồng nhiệt ra, cũng chuyển hóa chúng thành Hồn lực.]
[Hồn lực +1;]
[Hồn lực +3;]
[Hồn lực +5;]
[Hồn lực +7]
[...]
Xong, nhiều Hồn lực như vậy, cơ thể mình không thể chứa nổi mà.
Liễu Bình lật tay, giấu thẻ bài thăng cấp tại lòng bàn tay.
"Rót vào!"
Chỉ "vụt" một tiếng, thẻ thăng cấp đã đầy ắp Hồn lực.
Thế nhưng hiện tại không tiện thăng cấp lắm.
Ý nghĩ Liễu Bình thay đổi.
"Rót hết cho Andrea!"
Hắn âm thầm nói.
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới nhanh chóng hiện lên:
[Đang đánh thức Anh linh: Andrea.]
[Tiến độ hiện tại: 10%.]
[Xin hãy tiếp tục thu thập Hồn lực, đánh thức cô bé từ trong giấc ngủ say tỉnh lại.]
Liễu Bình ngẩn người.
Nhanh như vậy sao?
Thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể góp được 10% Hồn lực rồi!
Ban đầu khi ở tại Học viện Hoàng gia, mỗi ngày mình đều khổ cực góp nhặt Hồn lực cho Triệu Thiền Y, thế mà cũng phải bỏ ra nửa năm thời gian dài đằng đẵng!
Đúng là vẫn nên đứng ra chăm sóc người bị thương mà!
Ý nghĩ trong đầu Liễu Bình hiện lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góc khác.
Ở nơi đó, còn có mấy tên tín đồ bị thương, đang núp phía sau cột đá mà thở dốc.
"Đừng nhúc nhích!"
Liễu Bình hét lớn một tiếng, chạy vội về phía đám người kia.
"Tuyệt đối đừng cử động, ta sẽ tới trị liệu cho các ngươi!" Hắn vừa chạy vừa kêu lên.
Những người kia liếc nhau với ánh mắt rất phức tạp.
Một tín đồ không nhịn được mà thở dài, nói:
"Tại sao chúng ta lại phải giết hắn, hắn là người tốt mà!"