Chương 31: Ám Vụ trấn (1)
Người bán rượu hơi do dự chút, rồi lấy một xấp thẻ bài rất dày từ dưới quầy bar lên, rút một tấm thẻ từ đó ra rồi nhìn xuống.
Trên tấm thẻ bài này vẽ một luồng sương mù đen, vô số gương mặt vặn vẹo cố lao ra khỏi sương mù, xoay xung quanh một bóng người hắc ám.
Khi người bán rượu nhìn về phía lá bài này, vô số khuôn mặt vặn vẹo trên lá bài cũng nghiêng tới, muốn lao về phía người bán rượu.
Không nghĩ tới lại là lá bài này.
Lá bài này chính là "May Mắn Của Bóng Đêm", cho thấy người trước mặt có giá trị khá lớn, thích hợp làm khách hàng.
Người bán rượu lộ ra ý cười, nói: "Sau khi vào Ám Vụ trấn, ngươi đi lại ở bên ngoài khoảng mười lăm phút đều không có ai ngăn cản làm khó ngươi, hiện tại lại có thể bình yên đi vào quán rượu, đi tới trước mặt của ta đưa ra yêu cầu của ngươi... xem ra ngươi cũng chuẩn bị khá đầy đủ."
"Mời nói tiếp." Liễu Bình nói.
"Nơi này không tiện nói lắm, đi theo ta." Người bán rượu làm một tư thế mời.
Hắn ta dẫn Liễu Bình đi vào trong một căn phòng phía sau quầy bar.
Đóng cửa lại.
Người bán rượu ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ lớn, nói:
"Máy móc nói ngươi là người của Phong Lan cốc... theo ta được biết, nơi đó đã bị Vĩnh Dạ bao phủ hoàn toàn, thế nhưng chuyện này mỗi ngày đều xảy ra trên vùng hoang dã, tốt nhất là ngươi hãy quên những việc này đi, đau thương sẽ chỉ làm ngươi mất mạng nhanh hơn mà thôi."
Liễu Bình bật cười, hỏi: "Ngươi thấy ta giống một người đang đau thương sao?"
Người bán rượu cười nói: "Phong Lan cốc của ngươi đã bị bóng đêm nuốt chửng hoàn toàn, nhìn trên bản đồ có thể thấy không đường có thể chạy trốn, cho nên các ngươi đều đi tới thế giới Tử Vong, mà ngươi..."
"Chẳng những có thể sống tiếp được, còn có thể phát hiện một vài vật phẩm từ trong thế giới Tử Vong, tìm được đường trở về, muốn có được một thân phận chính thức từ Ám Vụ trấn, ta nói đúng hay không?"
"Làm sao mà ngươi có thể biết rõ ràng như vậy?" Liễu Bình hỏi.
Người bán rượu nói với giọng thản nhiên: "Vĩnh Dạ vẫn luôn ăn mòn mọi thứ, nó nuốt đất đai cùng sinh mạng tại Sinh giới, mà Ám Vụ trấn của chúng ta chính là nơi ẩn chứa cơ hội sống sót duy nhất trong phạm vi mấy trăm ngàn kilomet vuông quanh đây, ngươi chỉ cần hơi động não là có thể biết nên làm như thế nào."
"Xem ra ngươi đã đón tiếp rất nhiều người giống như ta." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng ngươi là người trẻ tuổi nhất." Người bán rượu nói, rồi trải một tầng vải rộng trên bàn.
Hắn ta chỉ vào tấm vải kia, nói: "Được rồi, hiện tại hãy cho ta xem ngươi có những thứ gì, yên tâm, nơi này đều dựa vào quy tắc mà làm việc."
Liễu Bình vỗ túi trữ vật, lấy súng tự động loại nhỏ cùng Xích Kim Trường Mâu để lên mặt bàn.
"Mặc dù những thứ này có thể đổi lấy ít tiền, thế nhưng nếu muốn dùng chúng để đổi thân phận thì vẫn không đủ." Người bán rượu lắc đầu nói.
Liễu Bình lấy Linh Khuyển phù ra, đặt bên cạnh súng tự động.
Người bán rượu quan sát rồi nói: "Phù lục đúng là đặc sản của thế giới Tử Vong, thế nhưng trên tấm phù này của ngươi dính đầy vết máu, phẩm chất sẽ giảm chút..."
Người bán rượu cất phù đi, hơi do dự rồi móc một tấm thẻ kim loại từ trong ngực ra đặt lên trên bàn.
Liễu Bình nhìn tấm thẻ kia, thấy trên đó khắc một chiếc cuốc rỉ sét của thợ mỏ.
Người bán rượu giải thích: "Phù lục là một hệ thống khổng lồ, mỗi một tấm phù lấy được từ thế giới Tử Vong đều trợ giúp chúng ta tìm hiểu ra được bí mật của phù lục... Dựa vào giá trị của tấm phù này, ngươi có thể ở lại Ám Vụ trấn làm một người thợ mỏ."
Liễu Bình giật mình.
Trong nháy mắt này, hắn hiểu được rất nhiều chuyện.
Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y chắc hẳn rất hiểu về thế giới người sống.
Bọn họ mang theo mình đi nhặt ve chai, cũng căn dặn rất nhiều chi tiết về phương diện thân phận này, thế nhưng đối với việc dùng thứ gì để trao đổi thân phận lại chưa từng nhắc nhở điều gì cả.
Như vậy...
Nếu mình đưa vật kia ra, chắc hẳn sẽ an toàn.
"Thực ra ta còn có một vật phẩm nữa chưa đưa ra."
Liễu Bình nói, rồi cất thanh trường mâu cùng súng tự động đi, lấy bức tượng Ngựa một sừng ra, đặt lên trên mặt bàn.
Khi bức tượng kia vừa đặt lên bàn, trên bức tường phía sau lưng người bán rượu phát ra một tiếng vang nhỏ.
Một giọng nói điện tử từ sau bức tường phát ra:
"Dựa theo tiêu chuẩn của văn minh ma pháp, cấp bậc của vật phẩm này đã đạt tới cấp bậc hoàn mỹ, đang tiến hành ghi chép."
"Tài liệu đã truyền lên trên."
"So sánh ăn khớp, thông qua nghiệm chứng, xác nhận đây là một cuộc mua bán rất đáng giá."
"Nhân viên lễ tân số 03687, xin dựa theo quy tắc tiến hành ban thưởng đối với người có cống hiến, hết."
Người bán rượu run lên, đứng thẳng người, giải thích với Liễu Bình: "Đây là vật cưỡi ma pháp... Nó là một thứ rất ít gặp, tới từ một thế giới Tử Vong khác đã sụp đổ, có giá trị nghiên cứu rất lớn."
"Nếu ngươi đã có vật phẩm hiếm như vậy, thân phận của ngươi không thể chỉ là một thợ mỏ được."
Người bán rượu lấy ba tấm thẻ kim loại từ trong ngực ra, đặt trước mặt Liễu Bình.
Tấm thẻ thứ nhất có khắc một chiếc roi cũ nát màu nâu, cùng với một bao tay da nhăn nhúm.
Trên tấm thẻ thứ hai có khắc một bó đuốc, một đôi dao găm cùng với cung nỏ.
Trên tấm thẻ thứ ba có khắc một đồ án khá đơn giản, là một bộ giáp sắt thô sơ cùng với một thanh trường mâu.
"Đây là ba chức nghiệp chính thức mà ngươi có thể đổi lấy, theo thứ tự chính là Quản lý quặng mỏ, Người gác đêm cùng với Trấn vệ binh, xin hãy lựa chọn một trong số chức nghiệp này." Người bán rượu nói.
Hắn ta tiếp tục giải thích: "Mỗi chức nghiệp đều có phương pháp đào tạo riêng, sẽ dạy cho ngươi những kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp, có quyền lực cùng tiền lương tương ứng, trên hoang dã cũng sẽ được sự che chở của Ám Vụ trấn."
"Đương nhiên, nếu như ngươi có thể đạt tới tiêu chuẩn nhất định, còn có thể lên chức."
Liễu Bình lấy chiếc trường mâu khi trước ra, đặt trên mặt bàn.
"Thứ này đưa cho ngươi." Hắn nói.
Người bán rượu vội vàng lắc đầu, nói: "Ngươi không cần hối lộ ta, ta chỉ dựa vào quy tắc mà làm việc mà thôi, không thể đưa ra chức nghiệp chính thức ngoài quy tắc cho ngươi được."