Chương 32: Ám Vụ trấn (2)
Liễu Bình lại đẩy nhẹ trường mâu tới trước mặt đối phương, nói: "Yên tâm, ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là việc chọn lựa nghề nghiệp đối với một người mới như ta mà nói, là một việc lớn liên quan tới cuộc đời sau này của ta, cho nên ta muốn nghe được lời giới thiệu tỉ mỉ hơn nữa."
Dưới ánh đèn mờ tỏ, trên trường mâu vàng óng tản ra một tầng ánh sáng, nhẹ nhàng hắt lên mặt Người bán rượu, làm cho ánh mắt của hắn ta thêm một phần dịu dàng.
Người bán rượu bật cười, nói: "Công việc của ta là giải thích rõ ràng những chức nghiệp dành cho người mới gia nhập Ám Vụ trấn, đó cũng là trách nhiệm của ta."
"Đã như vậy, ta sẽ nói rõ ràng hơn nữa đi..."
Hắn ta đưa tay chỉ từng tấm thẻ bài rồi nói: "Quản lý quặng mỏ, mỗi ngày đều phải giám sát thợ mỏ đào quặng, kiểm tra quặng đào được, khá là vất vả, thế nhưng lại có quyền lực trong tay, có thể quản lý tất cả thợ mỏ."
"Người gác đêm là nghề nghiệp nguy hiểm nhất trong ba chức nghiệp này, thế nhưng lợi ích lại cao nhất, cần có thực lực tương ứng mới có thể làm."
"Nếu như ngươi chỉ muốn ở lại Ám Vụ trấn, thì hãy lựa chọn Trấn vệ binh, Trấn vệ binh phụ trách trật tự cùng trị an của toàn bộ Ám Vụ trấn, cũng có lúc sẽ phát sinh chiến đấu, thế nhưng hiện tại đã càng ngày càng ít, dù sao Vĩnh Dạ đã nuốt càng ngày càng nhiều thôn trang cùng cứ điểm, hầu như không còn bất cứ người nào tới Ám Vụ trấn chúng ta trong mấy tháng gần đây."
"Ngươi vẫn còn trẻ, ta đề nghị ngươi hãy trở thành một vệ binh của Ám Vụ trấn, như vậy, mỗi ngày ngươi chỉ cần tuần tra ban ngày mà thôi, ban đêm cũng không cần ra ngoài, rất an toàn."
"Như vậy, còn Người gác đêm..." Liễu Bình hơi do dự, không nói tiếp.
Nếu như cái gì cũng không biết, tốt nhất để cho đối phương nói ra, dù sao hắn cũng đã trả tiền.
Người bán rượu nói với vẻ kiên nhẫn: "Mỗi khi ban đêm xuất hiện, chính là thời điểm thế giới của chúng ta giao nhau với thế giới Tử Vong, vào thời điểm này, Người gác đêm có trách nhiệm bảo vệ Ám Vụ trấn, Người gác đêm phải gia nhập vào chiến đấu đầu tiên... kẻ địch chính là những quái vật kia, thậm chí cần chống lại thời không bí ẩn, tới tận trời sáng mới kết thúc."
"Phải bảo vệ toàn bộ thị trấn này sao?" Liễu Bình hỏi.
"Ít nhất cũng phải bảo vệ quán rượu, quán rượu là nơi tuyên bố tin tức và nơi mua bán, còn cung cấp nơi nghỉ ngơi, cung cấp nơi tiếp tế cho mọi người. Nếu như nơi này bị quái vật phá hủy, thị trấn này cũng sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại nữa." Người bán rượu giải thích.
Liễu Bình trở nên trầm tư.
Trong thế giới Tử Vong, chỉ có đêm tối, chưa từng có ban ngày.
Thời không bí ẩn...
Liễu Bình lắc đầu.
Không, đó là thế giới Tu Hành!
Đó là thế giới của chúng ta.
Làm sao có thể biến nó trở thành một bộ phận của thế giới Tử Vong chứ?
Nếu như mình chọn trở thành Người quản lý hoặc là Vệ binh, chắc hẳn sẽ không còn bất cứ cơ hội thăm dò thời không bí ẩn bên trong thế giới Tử Vong nữa.
Như vậy...
Lựa chọn đã rất rõ ràng.
Liễu Bình vươn tay, chọn một tấm trong ba tấm thẻ kim loại, cầm chặt trong tay.
Khi hắn thực hiện những động tác này, bức tượng vật cưỡi ma pháp đang ở trên bàn cũng biến mất theo...
Giống như bị thứ gì đó lấy đi vậy.
Khi Người bán rượu thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn dùng một loại giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói:
"Chào mừng gia nhập Ám Vụ trấn."
Liễu Bình được Người bán rượu dẫn tới trước một cái bàn.
"Đây là một người mới vừa nhận chức... tới đây, ta tặng các ngươi một chai rượu."
Người bán rượu vỗ vai Liễu Bình, thuận tay đặt một chai rượu lên trên mặt bàn.
Sau khi làm xong chuyện này, Người bán rượu lại trở về sau quầy bar.
Liễu Bình nhìn về phía những người trước bàn.
Ở chính giữa là một người đàn ông trung niên có ria mép.
Ông ta đội một chiếc mũ màu xám, vành mũ dài mà hẹp, như là mũ rộng vành, lại nhỏ hơn nón lá một chút.
Ánh sáng trong quán rượu cũng không ra thế nào, đối phương lại đội một chiếc mũ như vậy, cho nên từ đầu tới cuối Liễu Bình đều chỉ có thể thấy được cằm và râu của đối phương.
Mấy Người gác đêm xung quanh bàn rượu cũng đang quan sát Liễu Bình.
Liễu Bình hơi suy tư, tiến lên mở nắp chai rượu, rồi rót đầy chén cho mọi người.
Mấy người trao đổi ánh mắt.
"Chúng ta vẫn rất nể mặt Người bán rượu..." Người trung niên có ria mép kia dẫn đầu nói: "Thế nhưng ta vẫn phải nói rõ, Người nhặt rác trở về từ thế giới Tử Vong... nếu như ngươi chỉ có sự may mắn mà nói, vậy ngươi sẽ không thể làm Người gác đêm trong thời gian dài được."
"Ngày mai là ta có thể nắm giữ lực lượng cơ bản của Người gác đêm rồi." Liễu Bình nói.
Người bán rượu nói rằng nghề nghiệp của mình có ba kỹ năng, hiện tại đang trong thời gian chuẩn bị.
Ngày mai là có thể nhận lấy.
Lúc này Liễu Bình cũng quan sát hết những người quanh chiếc bàn này, thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía người trung niên kia...
Xem ra người này chính là thủ lĩnh của Người gác đêm.
"Những kỹ năng đó chỉ là kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp mà thôi..." Người trung niên bưng chén rượu lên uống một hớp, lắc đầu nói: "Nể mặt chén rượu này, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên..."
"Nếu như muốn sống sót trong ban đêm, không nên hi vọng vào kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp quá, quan trọng vẫn phải xem ngươi có năng lực gì."
Lời này rất thực tế.
Thực ra Liễu Bình cũng không hi vọng gì nhiều về ba kỹ năng cơ bản của Người gác đêm, so sánh với thứ này, hắn càng quan tâm tới những thường thức cơ bản của các thế giới kia hơn.
Thường thức cơ bản có thể giúp hắn hòa nhập với thời đại này.
Đây mới là quan trọng nhất.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói với vẻ nghiêm túc: "Năng lực sinh tồn của ta cũng không tệ lắm."
Năm người...
Người cao gầy kia có cài hai chiếc súng lục ổ quay ở bên hông.
Hai người khác mặc dù không mang vũ khí, thế nhưng sát khí trên người rất nặng, Liễu Bình chỉ nhìn thoáng qua cũng đã có thể xác định hai người này là kẻ thường xuyên giết chóc.
Thủ lĩnh...
Người trung niên này vẫn luôn làm một động tác trong vô thức là vuốt nhẹ chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay.