Chương 45: Binh khí (1)
Liễu Bình đặt túi tiền khi trước lên trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Người bán rượu.
Lão K ngỡ ngàng, nói: "Ngươi định tiêu hết à? Ít nhất cũng phải để dành một chút cho mai sau chứ."
Liễu Bình nói: "Đầu tiên phải sống sót đã, mới có thể tính chuyện mai sau."
Người bán rượu mỉm cười, giơ ngón tay cái với Liễu Bình.
Thủ lĩnh Người gác đêm ngồi trên ghế dài cách đó không xa cũng hơi gật đầu.
Người bán rượu cầm túi tiền lên, đặt trong tay ước lượng rồi nói: "Ngươi muốn loại vũ khí nào?"
"Tùy, ngươi cứ lấy thứ tốt ra ta xem xem sao." Liễu Bình nói.
Người bán rượu lấy vài thứ từ dưới quầy bar lên đặt trước mặt Liễu Bình.
Một thanh kiếm.
Một khẩu súng dài.
Một khúc gỗ được điêu khắc những đường vân đẹp đẽ.
Ánh mắt Liễu Bình rơi trên khúc gỗ kia, trong lòng xuất hiện dấu hỏi lớn.
Gỗ cũng mang ra bán sao?
Chẳng lẽ cây gỗ này là...
Hắn nhìn về phía Người bán rượu, nói: "Ta không hiểu nhiều, xin hãy hỗ trợ giới thiệu chút."
Người bán rượu nói: "Được, thanh kiếm này là vũ khí của văn minh tu hành, là một Lợi khí cứng cỏi sắc bén; súng là vũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật, khá giống với khẩu súng trên tay của ngươi, thế nhưng uy lực lại mạnh hơn; còn chiếc ma trượng này, là do gỗ sồi ngâm nước thánh chế tác ra, trên thân trượng còn được phù thủy chúc phúc."
Liễu Bình cầm thanh kiếm kia lên.
Từ góc độ luyện khí mà xem xét, vũ khí được chia làm năm cấp bậc Lợi, Bảo, Linh, Pháp, Đạo; mà thanh kiếm này chỉ có tiêu chuẩn là Lợi khí mà thôi.
Chỉ bằng thanh kiếm này, cũng muốn dùng hết tất cả số tiền mà mình có sao?
Người bán rượu nhìn thấy hắn cầm kiếm cả nửa ngày cũng không nói lời nào, còn tưởng hắn thích thanh kiếm này, cũng giải thích:
"Mặc dù thanh kiếm này nhìn như bình thường, thế nhưng cũng không thể chắc chắn như vậy, có khi nó còn ẩn giấu tình báo hoặc kỳ ngộ nào đó đây... Tóm lại, mọi thứ của văn minh tu hành đều rất quý giá, dù sao trong thế giới Tử Vong ẩn giấu rất nhiều thời không văn minh tu hành, nếu như tiến vào trong đó, có khi thanh kiếm này sẽ tạo được tác dụng lớn đây."
Lão K ở cạnh cũng gật đầu, nói: "Đúng là như vậy, đã từng có người mua một tiền đồng của văn minh tu hành, ai biết đó lại là tiền chuyên dụng cho quẻ thuật của văn minh tu hành, bởi vậy mà có được số lượng lớn linh thạch trong thế giới Tu Hành."
"Bao nhiêu?" Người bán rượu hỏi.
"Được hẳn mười linh thạch đấy." Lão K cảm thán.
"Phát tài." Người bán rượu cũng gật đầu khen ngợi.
"Linh thạch là cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Một loại tiền tệ tại thế giới Tu Hành, có giá trị rất lớn." Lão K nói.
"Nếu ai có thể có được một lượng linh thạch là có thể nghỉ ngơi trong một đoạn thời gian mà không cần đi mạo hiểm." Người bán rượu nói.
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thuận tay thả thanh kiếm xuống, sờ tới cây súng kia, lại đánh giá ma trượng, cuối cùng mới nói:
"Ta muốn khẩu súng này."
"Chắc chắn chứ?"
"Đúng vậy."
"Được, khẩu súng này cũng rất tốt, như vậy đi, ta cho ngươi thêm hai hộp đạn bình thường, một hộp đạn thần thánh."
Người bán rượu lấy ba hộp nhỏ ra, tính cả khẩu súng này cùng đưa cho Liễu Bình.
Liễu Bình nhận súng, trong hư không hiện lên lời thuyết minh của khẩu súng này:
[Súng shotgun hai nòng nhuốm máu.]
[Số lượng đạn nhét vào: Hai viên.]
[Đây là một khẩu shotgun cực kỳ cổ xưa, có một loại lực lượng thần thánh nào đó, đã từng dùng để chống lại người sói, zombie cùng oán linh.]
[Ngươi biết cách sử dụng nó như thế nà, chú ý an toàn.]
Hắn cất khẩu súng đi, đi cùng Lão K trở về ghế dài khi nãy.
Thủ lĩnh nhìn về phía khẩu shotgun rồi nói với vẻ hài lòng: "Khẩu súng khá tốt, đối với ngươi mà nói, dùng nó để phòng thân thì dư xài, thế nhưng ngươi vẫn phải chú ý một chuyện..."
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Ngươi không phải là người chuyên môn sử dụng súng, như vậy thì súng ống đối với ngươi mà nói chính là vật ngoài thân, chờ khi ngươi không cần lo lắng phòng thân thì hãy tăng nhanh lực lượng bản thân, đó mới là chính xác." Thủ lĩnh nói.
"Thì ra là thế, ta hiểu, cám ơn Thủ lĩnh." Liễu Bình thật lòng nói.
Mình là người tu hành, súng ống đối với mình mà nói đúng là vật ngoài thân.
Sở dĩ dùng súng là bởi vì vừa bớt sức, vừa tránh khỏi việc người khác có thể nhìn ra lai lịch chân chính của bản thân...
Dù sao tu vi hiện tại của mình mới tới Luyện Khí, rất nhiều bí thuật ẩn giấu đều không thể sử dụng được.
Thủ lĩnh thấy hắn vui vẻ cám ơn thì cũng cảm thấy vui mừng.
Là một Người chữa trị hiểu đạo lý.
Loại thủ hạ này đúng là có giá trị bồi dưỡng.
"Hôm nay là cuối tháng, ban đêm sẽ nguy hiểm hơn so với những ngày khác, Lão K, ngươi lấy danh nghĩa Người gác đêm chúng ta để mở phòng an toàn ra, để hắn nghỉ ngơi một đêm này thật tốt, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể chậm rãi dạy hắn một số việc." Thủ lĩnh nói.
"Đúng là nên như thế." Người còn lại cũng phụ họa.
Mấy người nhìn nhau, đều gật đầu.
"Không có vấn đề."
Lão K đứng dậy, ra hiệu với Liễu Bình.
Liễu Bình không hiểu lắm, thế nhưng cũng đại khái biết được mấy người này muốn tốt cho mình.
Chỉ cần là chiến đấu, ai có thể đảm bảo mình không bị thương chứ?
Người chữa trị có linh căn hệ Thủy, cho dù ở trong thế giới Tu Hành cũng là tài nguyên rất quý.
Thông qua thường thức thế giới vừa nhận được cũng có thể thấy, ở thời đại này, Người chữa trị cũng là một nghề nghiệp rất hiếm.
Mà Liễu Bình...
Đừng nói những pháp thuật chữa trị kia, thực ra chỉ cần hắn muốn học cái gì đó, dù cho là đao pháp, lục nghệ, bí thuật hay bất cứ thứ gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ bị hắn học được.
Đây mới là tài năng chân chính của đệ tử Quái Thánh!
Liễu Bình ngồi yên không nhúc nhích, nói với vẻ chần chờ: "Buổi tối hôm nay, cô bé kia có lẽ cũng sẽ tới."
"Ngươi ở lại có thể đánh thắng cô bé không?" Thủ lĩnh hỏi.
Đương nhiên không thể.
Liễu Bình đứng dậy, đi theo Lão K rời khỏi quán rượu.
"Phòng an toàn là cái gì?" Hắn hỏi.
"Là một nơi ẩn náu duy nhất trong thị trấn, bình thường mà nói, sẽ không bị quái vật xung quanh đây phát hiện." Lão K nói.
Hắn ta vỗ vai Liễu Bình, nói: "Đêm qua, một băng đạn của ngươi đã cứu mạng của ta, đi thôi, ta mời ngươi ăn một bữa ngon."
"Không cần khách sáo như thế." Liễu Bình nói.
"Đi thôi, ngươi mới là người không cần khách sáo đấy." Lão K nói.
Hắn ta kéo Liễu Bình đi về phía một quán ăn.
...