Chương 56: Mật thất và mật thất (2)
Liễu Bình rút súng ngắn ngắm thẳng về phía Lão K.
Lão K vẫn chưa ý thức được, chỉ là mở to miệng, liều mạng bò về phía Liễu Bình, tựa như Liễu Bình là món ăn ngon nhất thế giới vậy.
Liễu Bình bóp cò.
Ầm!
Khu vực trái tim của Lão K bị bắn thủng, hắn ta run rẩy rồi nằm nguyên tại chỗ, không còn nhúc nhích về phía trước nữa.
Trong khoảnh khắc này, hắn ta sinh ra biến đổi nào đó, ánh mắt trở nên trong sáng hơn trước.
"Là ngươi sao... Nhanh, nhanh bắn vào đầu ta, chỉ bắn vào đầu ta mới có thể giết chết ta!"
Lão K khàn giọng nói.
"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Bình hỏi.
Trên mặt Lão K toát lên vẻ sợ hãi, rồi lại hóa thành điên cuồng, cuối cùng bị tuyệt vọng bao phủ.
"Nhanh! Giết ta! Nếu không ta sẽ phải xong đời!" Hắn ta quát.
Nói xong câu đó, cơ thể Lão K điên cuồng run rẩy, trong nháy mắt, từng cây xương sắc nhọn từ trong cơ thể hắn ta mọc ra.
"Van ngươi, nhanh..."
Hắn ta nói với giọng cầu xin.
Hai mắt của hắn ta biến thành màu ngà sữa, phần trán tách ra, lại mọc ra một đôi mắt đen nhánh khác.
Ầm!
Một viên đạn bắn nổ đầu hắn ta.
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Thi thể nằm rạp trên mặt đất, không động đậy.
Liễu Bình yên lặng nhìn thi thể.
Giết ta, nếu không ta sẽ xong đời...
Câu nói này, nếu như theo ý nào đó, có thể giải thích là: Giết ta, ta sẽ không xong đời.
... Là do hắn ta sợ biến thành quái vật? Hay là một lý do nào khác?
Liễu Bình cảm thấy hơi hoang mang.
Trong khoảng trời này, gió thổi nhẹ qua thị trấn.
Thế giới dần dần trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau...
Thi thể cũng không còn cử động nào cả.
Liễu Bình chậm rãi cất súng đi, lùi về sau mấy bước, rồi tiếp tục đi tới.
Khoảng mười phút sau, hắn đã đi tới khu vực phía bắc của Ám Vụ trấn.
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Gợn sóng khác thường bao phủ khu vực cách ngươi năm trăm mét về phía trước bên trái, ngươi cần tìm ra vật phát ra gợn sóng này, Bản Danh Sách sẽ phân tích vật đó.]
Liễu Bình giẫm trên một đống gạch ngói vụn, nhìn về phía đó.
Nhớ lại...
Lần đầu tiên hắn đi vào Ám Vụ trấn, mình đã đi khắp thị trấn này một vòng, ngay cả nơi đó mình cũng đã từng đi qua.
Nơi đó có một kiến trúc đã sụp đổ, nghe nói nó gọi là "giáo đường".
Nhìn qua nơi đó đã bị bỏ hoang rất lâu, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khác biệt với những khu kiến trúc khác.
Liễu Bình đi tới, sử dụng một pháp quyết.
Những viên gạch đá đã vùi lấp con đường đi tới bị đẩy bay ra ngoài, xếp thành một đống trước cửa giáo đường.
Liễu Bình nhìn vào trong giáo đường.
Hiện tại hắn đã biết tại sao giáo đường lại làm cho mọi người cảm thấy khác với những kiến trúc còn lại.
Mặc dù những kiến trúc khác đã sụp đổ, thế nhưng chỉ cần tiến tới thăm dò là có thể phát hiện mọi thứ trong kiến trúc đó đã bị chuyển đi sạch sẽ rồi.
Mà giáo đường lại khác.
Cho dù đã bị bỏ hoang, mọi thứ bên trong đó vẫn sắp xếp rất chỉnh tề, không bị người chuyển đi.
Không ai lấy đi đồ của giáo đường cả.
Liễu Bình đi vào, vòng quanh một vòng, cuối cùng dừng bước trước một bức tường.
Bức tường này đã nứt, có thể nghe được tiếng cầu nguyện truyền ra từ sau bức tường, giọng điệu rất thành kính.
Lại còn không chỉ một người.
Liễu Bình lắng nghe, lại phát hiện theo lực chú ý của mình tập trung lại, có thể nghe được càng nhiều âm thanh hơn.
Hắn bình tĩnh lại, dùng lực đấm mạnh vào bức tường trước mặt.
Soạt!
Gạch đá rơi rụng xuống, một mật thất hiện ra trước mắt Liễu Bình.
Liễu Bình có thể thấy rõ cấu tạo của mật thất này.
Mật thất rất nhỏ, bốn bức tường cùng với sàn nhà đều là mặt đá bóng loáng, khắc lên lít nha lít nhít phù văn thần bí, hình thành từng vòng từng vòng hình tròn hoàn mỹ, quay xung quanh một bức tượng kim loại có bệ.
Đó là một bức tượng của một cô gái mặc trường bào màu sắc rực rỡ.
Vẻ mặt của nàng ẩn chứa sự thương xót, dáng vẻ đoan trang, từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay nâng một đoạn xích sắt màu đen.
Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng ta, quấn quanh người của nàng ta, còn tạo thành một chiếc khóa nặng nề tại mắt cá chân của nàng ta, trói chặt hai chân của nàng ta lại.
Bốn phía không có người.
Ngoài bức tượng này ra, không có ai khác cả.
Kỳ lạ.
m thanh vừa rồi tới từ đâu?
Liễu Bình không hiểu.
Từ khi thức tỉnh tới nay, hắn đã gặp qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, cho nên gặp cảnh tượng trước mắt hắn cũng không hoảng hốt, cũng không vội vã kết luận cái gì.
Hắn đứng trước bức tượng, quan sát một cách tỉ mỉ, cuối cùng xác định bức tượng này chỉ là một bức tượng bình thường mà thôi.
Một bức tượng có thể làm được cái gì chứ?
Đang ngẫm nghĩ, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:
[Một loại pháp thuật che chở cao cấp xuất hiện trên người ngươi.]
[Ngươi nhận được Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh.]
[Khi pháp thuật được kích hoạt, sức sống của ngươi trở nên càng mạnh hơn, trong hai mươi phút không thể bị giết chết một cách dễ dàng được.]
[Chú ý, pháp thuật này sẽ tiêu tốn tuổi thọ của ngươi.]
Liễu Bình nhìn quanh thì thấy bên người mình có thêm một vòng ánh sáng nhạt.
Vòng ánh sáng này ẩn chứa sự thần thánh, có thể bổ sung mọi tiêu hao cho chính mình trong mọi lúc.
Quá mạnh...
Không nghĩ tới bức tượng này còn có tác dụng như vậy!
Liễu Bình cảm thấy mở mang tầm mắt, thế nhưng việc tiêu tốn tuổi thọ...
Hắn thả người bay lên, trở ra bên ngoài mật thất.
Vòng ánh sáng lập tức biến mất.
Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện bên trong hư không:
[Ngươi thoát khỏi phạm vi bao phủ của pháp thuật che chở.]
[Ngươi mất đi hiệu quả cùng lực lượng của Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh.]
Liễu Bình hỏi: "Thứ tản ra gợn sóng khác thường, chính là bức tượng này sao?"
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Chính xác.]
[Sự xuất hiện của nó làm cho Bản Danh Sách có được vật liệu tiến hành nghiên cứu về Thần học.]
[Xin chú ý, phải giữ vững sự cẩn thận khi đối mặt với Tông giáo thời đại này, nếu không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, vạn kiếp bất phục.]
Liễu Bình nói: "Trừ quẻ thuật ra, mọi pháp thuật tiêu tốn tuổi thọ đều rất mạnh mẽ cùng nguy hiểm, điều này không cần ngươi nói, đương nhiên ta sẽ cẩn thận."
Lại có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Đưa tay đặt lên bức tượng, không thể rời tay, tới tận khi ta nói buông ra mới thôi.]
"Ngươi định làm gì?" Liễu Bình hỏi.