Chương 69: Sửa đổi phù
Nam tu sĩ vẫy tay, hút ba tấm phù trở lại, ánh mắt quét qua, nói:
"Không tệ... kỹ xảo chế phù như vậy cũng rất khó gặp, có thể thấy ngươi là một người rất cố gắng."
"Ngươi đã có thể gia nhập vào bất cứ phái nào trong bảy đại phái, thế nhưng nếu muốn gia nhập vào Thái Vi cung chúng ta... nếu chỉ biết chế tạo ba loại phù này mà nói..."
Hắn ta do dự.
Bỗng nhiên có một giọng nữ truyền tới từ ngoài lều trại: "Lại có người dám tới nơi này gia nhập vào môn phái chúng ta sao?"
Một giọng nữ khác cũng vang lên:
"Người lần trước dám tới đây là một Phù sư cảnh giới Kết Đan, tuy rằng chỉ có Kết Đan, thế nhưng đã có thể chế tạo năm loại phù, trong đó còn có cả loại Khôi Lỗi phù cực kỳ hiếm thấy nữa."
Giọng nữ đầu tiên nói: "Thế nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn nhập phái."
Liễu Bình quay người nhìn lại, thấy được là hai cô gái tuổi trẻ mặc nghê thường đang chậm rãi đi tới.
Trên đỉnh đầu các nàng, có hai hàng chữ nhỏ:
[Tu sĩ Nguyên Anh.]
[Tu sĩ Nguyên Anh.]
Nam tu sĩ cười nói: "Hai vị sư muội, đừng họa hắn, kiến thức cơ bản về chế phù của hắn khá tốt."
Người nam tu sĩ này cũng là tu sĩ Nguyên Anh.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu.
Đây cũng là cấp bậc thực lực trên thế giới này.
Đại doanh Tây Hoang cũng chỉ là một nơi trung chuyển bình thường mà thôi, đương nhiên sẽ không có những tu sĩ mạnh mẽ nhất ở lại.
Trước đó, Liễu Bình thấy được tu sĩ Hóa Thần có danh hiệu "Ma cờ bạc", đã là tồn tại mạnh mẽ nhất của đại doanh Tây Hoang, cũng là người quản lý toàn bộ đại doanh.
Một cô gái trong đó quan sát Liễu Bình rồi lại nói: "Trong tương lai, người này chắc chắn sẽ làm cho nhiều cô gái đau lòng đây."
Một cô gái khác nói: "Hình dạng cũng được, thế nhưng nếu như chỉ biết chế ba loại phù, mặc dù so với các môn phái khác cũng được coi là không tệ, thế nhưng nếu mà muốn gia nhập Thái Vi cung, cũng còn hơi kém."
Nam tu sĩ nghe vậy không khỏi thở dài, nói với Liễu Bình: "Nếu như hai vị sư muội cũng nói là không được, vậy ta cũng không có cách nào cả."
Liễu Bình nhìn hai cô gái này, lại nhìn về phía Đoạt Mệnh Thư Sinh, kế hoạch ban đầu cần thay đổi một chút, ôm quyền nói: "Tại hạ còn biến đổi một loại phù trong đó nữa."
Ba vị tu sĩ cũng ngẩn người ra.
"Biến đổi? Ngươi?" Một cô gái nói với vẻ khó tin.
Một cô gái khác thì cười nói: "Ba loại phù này đã được thay đổi qua bao nhiêu đời nay, cho tới hôm nay cũng đã là hình thái hoàn mỹ nhất, nếu như ngươi thật sự có thể biến đổi..."
Thế gian này có rất nhiều người có tài năng tuyệt đỉnh, thế nhưng vẫn rất ít người có thể biến đổi một tấm phù cơ bản.
Nếu như thiếu niên này có thể sửa đổi phù lục cơ bản, Thái Vi cung đương nhiên sẽ thu nhận hắn.
Thế nhưng, làm sao có thể chứ?
"Thôi được, ngươi muốn sửa đổi tờ phù nào?" Một nữ tu sĩ hỏi.
"Tụ Linh phù." Liễu Bình nói.
Tấm phù bay tới trước mặt hắn.
Giám khảo đã biến thành ba người, nếu như không thể hiện chút tài năng ra, làm sao có thể gia nhập Thái Vi cung chứ?
Liễu Bình nắm chặt chiếc bút ngọc, điều hòa hơi thở.
Khôi Lỗi phù tính là gì chứ.
Khi trước vì kiếm linh thạch, hắn đã từng mất ăn mất ngủ vùi đầu nghiên cứu lục nghệ, làm ra vô số món đồ chơi nhỏ.
Nhiều linh thạch như vậy, dù thế nào cũng không phải biến ra được đi.
Lúc này, một vài thứ còn chưa từng sử dụng cũng đã có thể lấy ra.
Sau khi mình sáng tạo những thứ này, chưa từng xuất hiện trong thế giới Tu Hành.
Nếu như tiếp tục làm cho những người tu hành này thấy được những thứ chưa từng xuất hiện qua, như vậy kịch bản sẽ còn thay đổi lớn hơn nữa, cũng càng ngày càng nhiều người thức tỉnh hơn.
Tới cuối cùng, có lẽ toàn bộ người của thế giới Tu Hành đều sẽ thức tỉnh!
Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình điều khiển linh lực, truyền vào trong bút ngọc, bắt đầu phác họa từng nét nhỏ trên tấm phù.
Vài giây sau...
Liễu Bình ngừng bút, chắp tay nói: "Hoàn thành."
Tấm phù kia bay đi, được hai ngón tay trắng noãn như ngọc giữ lại, nhẹ nhàng lắc lư, lập tức bị kích hoạt.
Nữ tu sĩ thấy được luồng sáng nhạt trên tấm phù, hỏi: "Đây là Thủy linh lực... ngươi thêm Thủy linh lực sao, có hiệu quả gì?"
Liễu Bình nghiêm túc ôm quyền nói: "Hãy để ta làm mẫu một lần."
Hắn nhận tấm phù, lại nắm tay nữ tu sĩ đó.
Từ góc độ kiếm tiền mà nói, linh thạch của nữ tu là dễ kiếm nhất.
Vừa lúc, trước mặt mình có hai vị nữ tu.
"Ngươi!"
Nữ tu vừa nói một chữ lập tức dừng lại.
Liễu Bình đặt tấm phù kia lên trên tay nữ tu, vừa xoa vừa nói: "Trong những trận chiến nguy hiểm, làn da của các nữ tu sĩ sẽ nhận lấy tổn thương do thuật pháp lan tới, trở nên xám đen, khô ráo, thiếu co dãn, không láng mịn."
"Cũng bởi vì như vậy, ta mới sáng tạo tấm linh phù này ra, cách sử dụng của nó vô cùng đơn giản, chỉ cần xoa nhẹ, là có thể bổ sung đủ nước cho làn da và cơ bắp, làm cho nó trở nên căng bóng, láng mịn."
Thu phù lại.
Liễu Bình nắm chặt bàn tay khác của cô nàng này, đặt tay này cạnh bên bàn tay được Tụ Linh phù lau qua.
"Xin hãy xem xét, làn da của hai bàn tay đã hoàn toàn khác biệt, bàn tay được Tụ Linh phù lau qua đã hoàn thành việc cấp ẩm sâu, trở nên căng bóng mịn màng như xưa." Hắn nói.
Nữ tu sĩ kia so sánh giữa hai bàn tay, thực sự thấy được bàn tay được Tụ Linh phù lau qua trở nên trắng nõn, mịn màng hơn hẳn.
Hai bàn tay giống như của hai người khác nhau vậy, một bàn tay trắng nõn như ngọc, một bàn tay khác thì bình thường không có gì đặc biệt.
Nữ tu sĩ không nhịn được mà cướp lấy tấm phù trên tay Liễu Bình, lau trên bàn tay còn lại của mình.
Rất nhanh...
Hai bàn tay đều trắng nõn hơn tuyết, mịn màng như ngọc.
Nữ tu sĩ còn lại thì lại gần xem xét, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chỉ là Tụ Linh phù mà thôi, tại sao lại có thể đưa tới tác dụng bảo dưỡng tốt như vậy cơ chứ?"
Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm, nói: "Có ba tác dụng, bổ sung độ ẩm cho làn da, tạo độ đàn hồi cho da và chăm sóc làn da, không thể thiếu một tác dụng nào."