Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 72: Bại lộ! (3)

Chương 72: Bại lộ! (3)
"Hào phóng như vậy sao?"
Liễu Bình ngạc nhiên nói.
Hắn nắm chặt thanh đao tùy tiện nhấc lên, trên thân đao lập tức tản ra từng luồng sáng nhạt.
Người kia giật mình, cười nói: "Tốt, xem ra bản lĩnh của ngươi rất phi phàm, là ta coi thường ngươi."
"Đao này tặng cho ta?" Liễu Bình hỏi.
"Giá gốc ba trăm linh thạch." Người kia duỗi ba ngón tay lên.
"Có thể giảm giá chút sao?"
"Cũng được, hai trăm chín mươi tám."
"Vậy cám ơn."
Liễu Bình thanh toán linh thạch, sau đó cầm đao xoay người bước đi.
Loại đao này, ở trong quá khứ, không có mấy chục ngàn linh thạch thì không thể mua được, hiện tại lại chỉ cần ba trăm.
Tại sao giá hàng lại sụt giảm khủng khiếp như vậy?
Liễu Bình nhìn về phía hư không.
Còn mười phút nữa.
Hắn đi tới trước một sạp hàng khác, ngồi xổm xuống, cầm một túi đựng đồ lên xem xét.
"Túi trữ vật này của ngươi bán thế nào?"
"Dễ bàn, mười linh thạch một cái."
"Túi có dung lượng lớn nhất thì sao?"
"Vậy phải đắt hơn chút, hai mươi linh thạch một cái."
Liễu Bình mua sạch túi trữ vật, lúc này mới hỏi: "Tại sao lại có giá rẻ như vậy?"
Tu sĩ kia vừa được một khoản linh thạch, đang cảm thấy vui vẻ, nghe vậy thì trả lời: "Dù sao mỏ linh thạch tại các nơi đều sắp cạn kiệt cả rồi, mà ta sắp phải đi tới tiền tuyến, đổi lấy chút linh thạch là tốt nhất."
"Thật sao? Cám ơn."
Liễu Bình quay đầu, nhìn về phía một cửa hàng vũ khí.
Chắc hẳn nơi đó có lò luyện.
Vấn đề vũ khí vẫn chưa được giải quyết.
Hắn trầm ngâm, sau đó bước tới cửa hàng vũ khí.
...
Liễu Bình âm thầm rời khỏi phường thị.
Hắn trở lại lều vải của Thái Vi cung, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi.
Đi vào phường thị lần này, hắn đã mua vũ khí, túi trữ vật, hai cái trận bàn, lại hòa tan lấy lại Thôn Ma thạch, sau đó lại mua một đống vũ khí dành cho tu sĩ Trúc Cơ sử dụng.
Như vậy đã là rất nhiều, không thể tiếp tục mua nữa.
Nếu không một người chỉ có tu vi Trúc Cơ như mình, làm sao lại có nhiều linh thạch như vậy được?
Trong hư không, chữ nhỏ bốc lửa vẫn luôn ở đó:
[03: 04]
[03: 03]
[03: 02]
[03: 01]
[Lặp lại một lần nữa.]
[Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm phán giả đã sẵn sàng.]
[Ngoài ra, một chuyện xưa nay chưa từng xảy ra đã xuất hiện trong thế giới Tu Hành, chúng ta sắp biết được tình hình cụ thể của sự kiện này.]
Còn ba phút nữa.
Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, cất hết linh thạch vào trong từng túi trữ vật, sau đó chăm chú tu hành.
Ba phút...
Đủ rồi.
Linh khí vận hành trong cơ thể mấy đại chu thiên, đã đạt tới viên mãn, bắt đầu phát tán ra ngoài cơ thể Liễu Bình, tạo thành một vùng sương mù trên đỉnh đầu của hắn.
Chờ tới khi hắn kết thúc vận công, luồng sương mù đó lại rơi xuống, nhập vào trong cơ thể của hắn.
Một giọng nói bỗng vang lên:
"Tốc độ tăng tiến của ngươi rất nhanh."
"Cũng vậy, ta vẫn luôn không có thời gian tu luyện, vừa rồi chỉ là củng cố cơ sở mà thôi." Liễu Bình mở mắt ra, nói.
Tạ Đông Lưu đang chăm chú nhìn hắn, nói: "Gợn sóng linh lực của ngươi khá hoàn mỹ, chứng minh ngày xưa ngươi tu hành đều là làm gì chắc đó, không lười biếng hay buông lỏng, đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Liễu Bình hỏi.
Tạ Đông Lưu nói nhỏ: "Nơi này không đủ an toàn, ngươi cần tìm một nơi an toàn để có thể dùng toàn lực tu luyện, mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo."
"Hơn nữa, lẽ ra sau khi ngươi Trúc Cơ thành công, nên mời người tới đoán một quẻ để có thể xu cát tị hung, thế nhưng bây giờ... thiên cơ đã loạn..."
Liễu Bình suy tư.
Tạ Đông Lưu biết được thiên cơ đã loạn!
Điều này giống với bản thân mình khi trước.
Người này là nhân vật nòng cốt mà Thái Vi cung đã phái ra thu đệ tử, lại có cảnh giới Nguyên Anh, lần này tỉnh táo lại, chắc hẳn đã phát hiện có gì đó không đúng.
Hắn ta đã nhấn mạnh sự an toàn, như vậy, hắn ta còn phát hiện cái gì sao?
Liễu Bình kiểm soát tâm trạng của mình, nói với vẻ giật mình: "Tạ đại ca, lúc trước ta nghe người ta nói thiên cơ chính là định số do pháp tắc thiên địa biến đổi mà ra, nếu đã là định số, tại sao lại loạn?"
Tạ Đông Lưu trầm giọng nói: "Chúng ta trở về tông môn trước rồi nói."
Liễu Bình gật đầu, nói: "Được."
Tạ Đông Lưu thấy hắn cẩn thận bình tĩnh như vậy thì cũng không hỏi gì nhiều, suy nghĩ một lát lại dặn dò thêm: "... Mấy ngày nay tạm thời ngươi đừng tu luyện, sau khi trở về tông môn, được các vị trưởng lão bảo vệ thì hãy nghĩ tới chuyện tu luyện."
"Ta hiểu." Liễu Bình nói.
Lúc này, lại có một người tu hành cấp thấp cả gan đi vào lều trại của Thái Vi cung, muốn gia nhập môn phái.
Đáng tiếc yêu cầu của Tạ Đông Lưu quá cao, đối phương vừa nói hai câu liên quan tới phương pháp chiến đấu, đã bị Tạ Đông Lưu đuổi ra ngoài.
Liễu Bình nhìn về phía hư không.
[00: 04]
[00: 03]
[00: 02]
[00: 01]
[Kẻ truy lùng đã tới.]
[Thẩm phán giả sắp xuất hiện.]
Đến rồi!
Liễu Bình im lặng, bàn tay âm thầm đặt lên túi trữ vật.
Lúc này, Tạ Đông Lưu lại lấy ra một con gà khác, bắt đầu nướng.
"Ngày mai chúng ta trở về được chứ? Đi thẳng từ trận pháp truyền tống, hay là để ta thả phi thuyền ra, mang ngươi đi hóng gió chút?" Hắn ta hỏi Liễu Bình.
"Cứ theo ý của Tạ đại ca là được, thế nhưng ngươi đã hỏi ta thì ta cảm thấy vẫn nên đi trận pháp truyền tống cho nhanh, dù sao làm vậy cũng an toàn hơn." Liễu Bình nói.
Tạ Đông Lưu khoát tay, nói: "Aiz, ta nói cho ngươi biết, tiền tuyến đánh thắng trận, đáng lẽ cũng không cần cẩn thận như vậy... thế nhưng ta vẫn cảm thấy nên nhanh chóng trở về sẽ tốt hơn."
Giọng nói của hắn ta dừng lại, đôi mắt nhập nhèm bởi vì say cũng trở nên trong sáng.
"Linh khí trong trời đất có biến, chuyện gì xảy ra?"
Tạ Đông Lưu quát khẽ.
Ngay sau đó, Liễu Bình đã mặc xong bộ chiến giáp mà mình vừa mới có được vào.
Tạ Đông Lưu quay đầu nhìn, nói với vẻ ngạc nhiên: "Động tác của ngươi rất nhanh đó."
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta nhát gan."
Từ bên ngoài truyền tới những tiếng ồn ào như núi kêu biển gầm.
Đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất