Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 77: Chúa tể Chân Hồng (1)

Chương 77: Chúa tể Chân Hồng (1)
Hai tên tu sĩ chấp pháp nhìn nhau.
Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, coi như muốn phá hoại đại trận phòng ngự, cũng không có bất cứ cách nào cả.
Toàn bộ đại doanh Tây Hoang được một loại trận pháp phòng ngự cỡ lớn bao phủ.
Nếu như có chuyện gì bất ngờ xảy ra, pháp trận sẽ phát cảnh báo ra.
Đây chính là đại trận phòng ngự do Quẻ Thánh và đồ đệ của ông ấy tự mình nghiên cứu ra được!
Hơn nữa đứa nhỏ này lại là người của Thái Vi cung.
Nhìn qua nó rất thông minh, đương nhiên cũng phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm.
"Vương trưởng lão có lệnh, tất cả mọi người canh giữ doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém." Một người nói.
"Tuyệt đối không thể chạy loạn, nếu không chúng ta cũng không thể bảo vệ ngươi." Người còn lại nói.
"Đúng, ngươi thuộc tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ không để cho người khác làm như vậy." Người trước đó nói.
"Cám ơn." Liễu Bình ôm quyền nói.
Hai người gật đầu, quay người rời đi.
Liễu Bình lẳng lặng đợi bọn họ đi xa, tới khi không nhìn thấy nữa mới đi dọc theo biên giới đại doanh.
Từ giờ trở đi, sẽ không còn người nào chú ý tới hắn nữa.
Hắn đi dạo trong màn đêm, khi thì ngừng chân, khi thì bước tiếp, giống như đang thật sự nghiên cứu pháp trận phòng ngự mà năm đó hắn đã tự tay thiết kế.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên:
[Ngươi đang điều khiển trận bàn, đan lên mười hai lớp trận pháp phòng ngự một lần nữa.]
[Ngươi đang điều khiển trận bàn, lại đan lên mười sáu tầng trận pháp công kích, làm cho uy lực mạnh hơn nhiều khi trước.]
Một thời gian sau...
Từng đợt tiếng đàn từ trong rừng cây không xa truyền tới.
Liễu Bình dừng bước lại.
Tiếng đàn càng ngày càng gần, rất nhanh có một cô gái bay thấp từ trong rừng cây ra ngoài, dừng lại trước mặt hắn không xa.
Chính là cô gái khi trước ở tại Thiên m các.
Liễu Bình nhướng mày, cười nói: "Đạo hữu Thiên m các, có vẻ như khi trước chúng ta vừa mới gặp nhau thì phải."
Chẳng phải là hai người tu sĩ chấp pháp vừa rồi đã nói, sẽ không để cho người khác tới nơi này hay sao?
Chuyện này là sao đây?
Lại thu tiền?
Hắn âm thầm suy nghĩ.
Cô gái cầm theo đàn, gương mặt tái nhợt bỗng nổi lên một vệt đỏ ửng.
Đáng tiếc đánh dấu trên đầu cô nàng vẫn là "quái vật, Kim Đan kỳ", làm cho Liễu Bình không có chút ý nghĩ khác lạ nào cả.
"Lại gặp mặt, không nghĩ tới ta đi dạo tùy ý cũng có thể gặp được ngươi." Cô gái nói.
"Có lẽ là chúng ta có duyên." Liễu Bình cười nói.
Cô gái giận dữ liếc xéo hắn, hỏi: "Đạo hữu, ngươi ở nơi này làm gì?"
"Nghiên cứu pháp trận."
"Ngươi còn biết trận pháp?"
"Đương nhiên, ta chính là đệ tử của Thái Vi cung."
"Nếu không chê, tiểu nữ có thể nghiên cứu pháp trận này cùng với ngươi." Cô gái nói.
Liễu Bình liếc nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần của nàng, lại nhìn danh hiệu "quái vật" trên đầu của nàng ta, suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu hắn.
Đúng vậy.
Quái vật này không biết rằng ta đã biết nó là quái vật.
Có nên xử lý nó tại chỗ hay không?
Không được.
Không thể ra tay.
Nó có thực lực Kim Đan, một khi chiến đấu xuất hiện, chắc hẳn sẽ dẫn tới những tu sĩ chấp pháp kia.
Tới lúc đó, coi như có thể xử lý nó, trong mắt những người khác thì mình đã giết chết đồng đội của mình, tính chất sự việc cực kỳ ác liệt.
Mình sẽ bị tước đi thân phận hiện tại, tính mạng cũng không giữ nổi.
Tình trạng của đối phương còn không giống.
Dù sao, thân thể của tu sĩ này đối với quái vật mà nói, chỉ là vật ngoài thân, căn bản không sợ chết.
Như vậy, nguyên nhân duy nhất mà nó không ra tay, có lẽ là muốn bắt được mình, muốn biết rõ nguyên nhân tại sao kịch bản lại sụp đổ.
Liễu Bình lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Ngươi hiểu trận pháp sao?"
Cô gái cũng cười: "Hiểu một chút xíu."
Liễu Bình nói: "Thật sự muốn học?"
Cô gái vặn eo, bước từng bước tới, nói nhỏ: "Ta hơi ngốc, ngươi nguyện ý dạy ta sao?"
Liễu Bình lấy một trận bàn từ trong ngực ra, nói nhỏ: "Đương nhiên là nguyện ý, nào, chúng ta kiểm tra một lần trước."
Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh lập tức biến đổi.
Cô gái này phát hiện mình lại đứng trong một thung lũng có hoa đào rực rỡ.
Giọng nói của Liễu Bình vang lên:
"Đây là một loại ảo trận đơn giản nhất, nếu như ngươi có thể phá trận mà ra, đã chứng minh ngươi có thiên phú về mặt trận pháp... sau đó ngươi hãy tới phường thị tìm ta, ta sẽ chờ ngươi ở đó, cùng nghiên cứu thảo luận trận pháp với ngươi."
Giọng nói biến mất.
Liễu Bình cũng biến mất.
Cô gái nói xong thì mỉm cười, nói: "Làm gì cần đi phường thị, ta có thể phá hoại trận pháp này ngay bây giờ."
Cô gái duỗi ngón tay ra, gẩy nhẹ dây đàn.
Hai âm điệu kéo dài vang lên, hoa đào rực rỡ xung quanh dần dần biến mất.
Ở bên khác...
Liễu Bình vận chuyển trận bàn, mở một khe hở trong hư không, chui vào trong đó.
Ngay sau đó...
Hắn xuyên qua hai tám tầng đại trận của quân doanh, xuất hiện trên hoang dã bên ngoài đại doanh Tây Hoang.
Trong bóng đêm.
Liễu Bình cầm trận bàn trong tay, thở hổn hển mấy hơi.
Quá khó khăn.
Trúc Cơ kỳ, thực sự là không đáng chú ý.
Trước mắt, mình thành công kiểm soát toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranh của đại doanh Tây Hoang, thế nhưng muốn điều khiển dễ dàng như cánh tay vẫn phải bỏ ra khoảng 20% linh lực, lúc này mới mở đại trận ra trong nháy mắt, từ đó né tránh quái vật kia.
Tốn linh thạch cũng có thể làm được điều này, thế nhưng tiêu hao số lượng vô cùng lớn, hoàn toàn không cần thiết.
Chẳng qua theo tình hình trước mắt mà xem, mình an toàn.
Quái vật kia coi như nghĩ vỡ đầu, cũng không nghĩ tới một tu sĩ Trúc Cơ, có thể phá trận rời khỏi doanh địa.
Liễu Bình nghỉ ngơi một lát rồi lấy một chiếc đấu lạp ra đội lên đầu.
Hắn nhìn về phía chiếc Kim cương xử đang cắm trên ngọn núi mà hai mắt dần dần tỏa sáng.
Loại vũ khí mạnh mẽ tới từ thượng giới này, dù chỉ nhìn xem cũng có thể làm cho người ta thu hoạch được rất nhiều cảm ngộ trên đường tu hành.
Chớ nói chi Liễu Bình còn thông thạo lục nghệ, năng lực tại Luyện khí đạo cũng có thể tạo thành một trường phái, đương nhiên càng khát vọng quan sát thứ này hơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất