Chương 97: Còn có ba người nữa... đều giết...
"Đúng vậy, người có cơ hội cạnh tranh còn có mấy người nữa, may mắn bọn họ vẫn chưa phát hiện tung tích của sư muội."
Bọn họ liên tục lao về phía thị trấn.
Chỉ còn lại Đại sư huynh đứng tại chỗ.
Hắn ta nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không nghĩ tới lại có biến đổi như vậy... thế nhưng kết cục sẽ không thay đổi, dù sao ta đã chuẩn bị vẹn toàn, chắc chắn phải có được..."
Lời còn chưa dứt, hắn ta biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Trong thị trấn.
Một nam tu sĩ hét lớn: "Lý sư muội, muội ở đâu?"
Trong bụi mù truyền ra từng đợt vang động.
"Ta ở nơi này." Một giọng nữ truyền tới.
Nam tu sĩ vui mừng, vội vàng chui vào trong vùng bụi mù cuồn cuộn, cũng thấy được Lý sư muội đang đứng nơi đó, đang quan sát một đồ vật trên mặt đất.
"Sư muội, ta tới giúp muội một tay." Nam tu sĩ bước tới trước, nói.
"Xin cầm hộ ta tấm Bạo liệt phù này, nếu lát nữa có gì bất ngờ thì hãy dùng nó."
Sư muội cũng không quay đầu lại, đưa tới một tấm phù.
Nam tu sĩ dùng thần niệm quét tới, đúng là một tấm Phá ma bạo liệt phù.
"Được rồi, sư muội, muội cẩn thận chút, ta sẽ ở phía sau bảo vệ an toàn cho muội."
Nam tu sĩ đưa tay nhận lấy tấm phù kia, lại thấy sư muội mỉm cười nhìn về phía mình, rồi nghiêng đầu đi, rút kiếm xông về phía trước.
Chỉ là tốc độ của nàng ta cũng quá nhanh đi.
"Sư muội, chờ ta." Nam tu sĩ vội vàng nói.
Bỗng nhiên, hắn ta phát hiện trên tay có gì đó không đúng.
Hắn ta cúi đầu quan sát, lại thấy tấm phù trên tay tản ra một luồng sáng nhạt.
Đây là một hiện tượng rất bình thường, không cần sợ hãi, là hiện tượng tấm phù đang bị kích hoạt mà thôi, rất bình thường...
Kích hoạt?
Nam tu sĩ giật mình, lập tức dùng toàn lực ném tấm phù ra ngoài...
Thế nhưng không biết tại sao, động tác của hắn ta xuất hiện sai lầm, mặc dù tấm phù kia đã rời khỏi tay hắn ta, thế nhưng vẫn trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn ta.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên tận trời, chấn động tứ phương.
Cách đó không xa.
Liễu Bình yên lặng lắng nghe tiếng nổ, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
"Còn có ba người nữa... đều giết..."
Bóng hình của hắn nhập vào trong sương khói, biến mất không thấy gì nữa.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn hiện lên trong hư không:
[Ngươi kích hoạt pháp thuật hệ thần bí: Sơ Diễn Giả.]
[Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt kỹ năng này, kẻ địch sẽ giống như người mới tham dự biểu diễn, rất dễ dàng tiến vào trạng thái quên lời thoại hoặc làm ra những động tác sai lầm, ngươi có thể lựa chọn một trong hai lựa chọn trên.]
[Ngươi chỉ định động tác ném mạnh của đối phương sẽ sai lầm.]
[Đối phương đã mắc sai lầm.]
[Ngươi tiêu hao 500 linh thạch.]
Nữ tu thấy được dòng chữ cuối cùng, trên mặt xuất hiện sự đau lòng.
Không thể như vậy được.
Đợi lát nữa ta phải quay trở lại, lấy đi túi trữ vật của thằng nhãi kia mới được.
Nếu không, chẳng phải là cho không đối phương 500 linh thạch sao?
Nữ kiếm tu tiếp tục lướt qua khu vực thiên trụy này, thỉnh thoảng còn né tránh những thứ từ trên trời rơi xuống.
Còn ba người nữa.
Chẳng lẽ không đuổi tới sao? Vậy cũng quá kém...
Hắn còn đang suy nghĩ, đã thấy có hai bóng người ngoài mấy chục mét đang nhanh chóng lao tới.
"Lý sư muội, là muội ở phía trước sao?" Một người hô lên.
Đến rồi!
Liễu Bình vung tay về phía bụi mù phía trước, thổi tan đám bụi mù này đi, làm cho khu vực này trở nên rõ ràng.
"Ta ở nơi này." Hắn thản nhiên nói.
Hai tên nam tu vui vẻ, vội vàng bay vào trong bụi mù, đúng là trông thấy Lý sư muội đang đứng thẳng nơi đó, đang quan sát một thứ gì đó trên mặt đất.
"Sư muội, chúng ta tới giúp muội một tay."
"Quá nhiều người, ta chỉ cần một người mà thôi, các ngươi tự thảo luận với nhau đi."
"Vậy để ta."
"Sư muội đừng nghe hắn ta, tu vi hắn ta thấp, sức chiến đấu quá kém."
Hai người nhìn nhau.
"Được rồi được rồi, hai vị sư huynh, đừng cãi nhau vì ta nữa."
Nữ tu tiến lên khuyên nhủ.
Nàng ta tách hai người ra, nhỏ nhẹ nói: "Mặc dù ta muốn chọn người mạnh hơn trong hai người các ngươi trở thành đạo lữ của ta, thế nhưng nếu như các ngươi đánh nhau, mấy vị trưởng lão sẽ trách phạt mất... à đúng rồi, hình như các ngươi vẫn luôn sợ hãi các trưởng lão mà, đúng không?"
Đạo lữ.
Chọn một trong hai người chúng ta trở thành đạo lữ.
Một nam tu sĩ nở một nụ cười mê người, nói: "Sư muội, muội hãy ở lại đây chờ đợi một lát, ta và sư đệ ra ngoài trò chuyện một hồi, sau đó lại tới tìm muội."
Một nam tu sĩ khác cũng nói: "Đúng vậy, sư muội, lát nữa ta sẽ trở lại... muội yên tâm đi, sư huynh sẽ được ta khuyên đi thôi."
Nữ tu thở dài, nói: "Vậy được, các ngươi cũng đừng đánh nhau nhé, ta sẽ ở nơi này chờ các ngươi."
Nói xong, nàng tiện tay lấy hai cái bồ đoàn ra, để dưới đất, tự mình ngồi lên một cái.
Một cái bồ đoàn khác thì đặt sát cạnh nàng.
Nàng lại thật sự ở nơi này chờ đợi kết quả...
Nói cách khác, nàng rất nghiêm túc!
"Sư muội, yên tâm." Hai người đồng thanh nói.
Bọn họ gật đầu với nữ tu sĩ, cùng lúc biến mất tại chỗ.
Nữ tu đứng yên tại chỗ một lát.
Lần trước, khi Lý sư tỷ dẫn theo một đám tu sĩ tới thị trấn, mình có thể đoán được thân phận của đám người này.
Vũ khí lạnh tùy thân của những người này đều có phẩm chất khá tốt, tu vi cũng rất cao.
Giống như là người của Thanh Minh môn.
Thanh Minh môn là một đại phái trong bảy đại phái, ban đầu khi ở đại doanh Tây Hoang, địa điểm nơi môn phái này nhận người, còn xây dựng một lôi đài trước lều trại, cần chiến đấu trước mới có thể nhập phái.
Phương châm của môn phái này chính là "đột phá bản thân trong chiến đấu sinh tử", trong đầu chỉ có chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!
Kể từ đó, một vài đệ tử có tư chất bình thường, tại những phương diện khác cũng sẽ kém hơn bình thường chút, cũng không thích sử dụng đầu óc.
Điều này cũng làm cho mình hành động dễ dàng hơn.
Bỗng nhiên, nữ tu nhìn về một phương hướng...
Nơi này đã tới gần khu vực trung tâm của hiện tượng thiên trụy.
Loáng thoáng có thể trông thấy, trong bụi mù đầy trời, có thứ gì đó đang nhúc nhích liên tục.
Nàng tiến lên mấy bước.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy liên tục xuất hiện:
[Tế đàn Cựu Thần.]
[Đây là nơi triệu hồi chúng thần tại thời đại Ác Mộng, năm phút sau sẽ được kích hoạt hoàn toàn, triệu hồi cựu thần trước đó đã giáng lâm về lại nơi này.]