Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 96: Trong nóng ngoài lạnh

Chương 96: Trong nóng ngoài lạnh
"Muốn, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá..." Kiếm linh kiên trì muốn nói tiếp.
"Vì cứu mạng của nàng, phối hợp với ta, được chứ? Nếu không ta mặc kệ nàng, để nàng chết đi, ngươi chọn." Liễu Bình nói.
"Được, ta phối hợp." Kiếm linh không thể không nói vậy.
Liễu Bình thở phào, đặt một viên đan dược chữa thương vào miệng Lý sư tỷ, rồi ngoắc:
"Kiếm tới."
Thanh kiếm thành thành thật thật bay tới trong tay Liễu Bình, bị hắn ôm lấy.
"Lúc này không thành vấn đề gì nữa chứ?" Hắn hỏi.
"Không có vấn đề... này này, ngươi không cần ôm chặt ta như vậy." Kiếm linh nói.
"Xin lỗi, rất ít khi ta cầm kiếm." Liễu Bình điều chỉnh tư thế.
"Ngươi đóng giả nàng, vậy nàng thì sao?" Trường kiếm lại hỏi.
"Yên tâm đi, ta có một loại bí thuật, tên là Sắc chi Y." Liễu Bình nói.
"Tại sao tên thuật pháp của ngươi, làm ta cảm giác bọn chúng đều không phải loại pháp thuật đứng đắn gì cả?" Kiếm linh chần chờ hỏi.
"Tuyệt đối đứng đắn, nó có thể cứu mạng của nàng ta."
Liễu Bình lấy trận bàn ra, thắt bên hông Lý sư tỷ, nhấn nhanh trên đó.
Bày trận!
Sắc chi Y!
Trên trận bàn tản ra từng trận vù vù rất nhỏ, bóng người của Lý sư tỷ biến mất không thấy gì nữa.
Nàng bị ẩn giấu đi rồi.
"Nếu như nàng gặp chuyện không may, ngươi có thể cảm nhận được không?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên có thể, tâm thần của ta với nàng đã liên kết với nhau, nếu như nàng có chuyện thì ta có thể cảm ứng được." Kiếm linh nghiêm túc nói.
"Vậy là được rồi, chúng ta đi."
"Đi đối phó những người kia?"
"Đúng."
"... Không nghĩ tới, nàng tùy tiện tìm một người, lại có thể cứu nàng..." Kiếm linh cảm thán.
"Nói chuyện chú ý chút, ta cũng không phải là người tùy tiện có thể tìm tới." Liễu Bình khó chịu nói.
"Thế nhưng nàng cũng không nhận biết ngươi." Kiếm linh nói.
"Nàng là tâm kiếm hợp nhất, có thể cảm ứng được một tia hi vọng từ trong vận mệnh, bởi vậy mới tìm được ta." Liễu Bình thản nhiên nói.
"Cho nên, ngươi là người tốt?" Kiếm linh hỏi.
"Cũng không phải... nếu như người khác cầu cứu, ta sẽ không để tâm nhiều như vậy, thế nhưng kiếm tu mà... tính tình không tốt, đừng nghĩ tới việc tu luyện kiếm thuật có thành tựu."
Liễu Bình lắc đầu, đứng dậy, chạy như bay về nơi ban đầu.
Hắn vừa chạy vừa hỏi: "Thường ngày thì tính tình, cách đối nhân xử thế của nàng như thế nào? Dùng một từ để hình dung."
Kiếm linh nói: "Trong nóng ngoài lạnh."
"Thì ra là thế, thảo nào khi đó nàng xoa mặt ta, ta đã cảm thấy là lạ sao đó." Liễu Bình nói.
"Làm sao mà lạ?"
"Trong nóng ngoài lạnh."
"Đó là do độc."
"Ngươi chỉ là một kiếm linh thì biết cái gì."
Đi không tới mấy dặm, phía trước đã thấy được bốn tên tu sĩ.
Mấy người thấy được trên người Liễu Bình không chút tổn thương, trang phục thì sạch sẽ, lập tức sững sờ.
"Đều là sư huynh của nàng." Kiếm linh truyền âm nói.
Liễu Bình thản nhiên nói: "Các vị sư huynh."
Mấy người kia cũng ôm quyền: "Lý sư muội."
Liễu Bình gật đầu, lướt qua mấy người này.
Một người hô: "Chờ đã... sư muội..."
Liễu Bình dừng lại.
Người kia nói: "Sư muội định đi đâu vậy? Chúng ta nghe nói sư muội bị thương, lo lắng sư muội gặp phải nguy hiểm, cho nên tới đây dự định trợ giúp sư muội."
"Bị thương? Ngươi thấy ta giống bị thương lắm sao?" Liễu Bình lạnh lùng hỏi.
Hắn nhìn chằm chằm đối phương.
Đối phương bị hắn nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên, không nhịn được lùi lại vài bước.
Sắc mặt mấy người khác cũng thay đổi.
Chỉ dựa vào tinh khí thần cũng có thể ép lùi một tu sĩ đồng cấp, làm sao lại là trạng thái bị thương được?
Một người khác thì ngẫm nghĩ, cười nói: "Sư muội không sao thì tốt, mà sư muội định đi nơi nào vậy?"
Liễu Bình lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói với giọng khinh thường: "Có gan thì cùng đi đi, theo ta đi xem rõ ràng mọi chuyện."
Nói xong, bóng người hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.
Mấy người còn lại nhìn nhau.
"Đại sư huynh..." Một người nhìn về phía người vừa hỏi.
"Đi, theo sau xem sao, dù sao thì cuối cùng nàng cũng sẽ là đạo lữ của ta, nếu như xảy ra chuyện gì không may thì cũng không tốt lắm." Người kia nói với vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Mấy người lần lượt đuổi theo.
Bọn họ bay một lát, đã thấy núi rừng phía trước trở nên thưa thớt, tầm mắt rộng mở trong sáng, phía dưới núi rừng có một thị trấn đang bị hủy diệt.
Trên bầu trời, thỉnh thoảng có thứ gì đó rơi xuống thị trấn.
Mà mục tiêu của bọn họ...
Bóng người kia đang đứng cách bọn họ không xa, yên lặng quan sát thị trấn kia.
Phát hiện được âm thanh truyền tới từ phía sau, nàng quay đầu lại, đôi mắt đẹp đảo qua mấy người này.
Mấy người đều hiện lên một ý nghĩa trong đầu:
"Nàng đang nhìn ta."
Đại sư huynh tiến tới, cười hỏi: "Nơi thiên trụy... sư muội tới tìm kiếm cơ duyên sao?"
"Đương nhiên, ta muốn đi vào tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện tìm đạo lữ song tu của ta luôn." Liễu Bình nói.
Mấy người yên tĩnh.
"Lời đồn nói rằng sư muội tìm một kẻ phàm nhân làm đạo lữ, chẳng lẽ thật sự là vậy?" Đại sư huynh hỏi.
"Ngươi cảm thấy có khả năng sao?" Liễu Bình lạnh lùng nói.
Đại sư huynh sững sờ, do dự nói: "Vậy..."
"Ý trung nhân của ta, phải là một người anh hùng cái thế, người đó phải dám đi cùng ta vào trong vùng đất thiên trụy tìm kiếm bảo vật... ngay cả việc này cũng không dám, còn là người tu hành sao? Lại còn định làm đạo lữ của ta?" Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên.
Hắn hất cằm, kiêu ngạo như một con thiên nga liếc nhìn bọn họ, mấy giây sau, mới chậm rãi xoay người lại, lao nhanh về phía thị trấn kia.
Mấy người yên lặng đứng tại chỗ.
Đại sư huynh trầm ngâm, nói: "Nơi đó khá nguy hiểm..."
Có tiếng cười nhạo truyền tới từ sau lưng hắn ta.
Một người tu sĩ đi tới, lắc đầu nói: "Đại sư huynh, người vẫn là một tấm gương sáng cho chúng ta học tập, điều này ta cũng không thể phủ nhận, thế nhưng về vấn đề đạo lữ, các vị trưởng lão đều đã gật đầu, cơ hội chia đều cho tất cả chúng ta, xin ngươi không nên trách tội."
Nói xong, tu sĩ này cũng lao về phía thị trấn.
Hắn ta vừa chạy, lại có thêm một người đứng ra, nói: "Người có thể trở thành đạo lữ của nàng chỉ có một, đây là cơ hội tốt nhất, chắc chắn ta sẽ nhận được tình cảm của nàng."
Mấy người còn lại lúc đầu vẫn do dự, thế nhưng nghe tới đây thì cũng không kìm lòng được.
"Thừa dịp những người khác còn chưa tới, ta phải đi tìm sư muội."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất