Nhưng hiển nhiên là Ôn thái hậu không muốn nghe hắn ta giải thích nữa. Bà đi tới bên cạnh Vệ Du Sâm, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn ta với ánh mắt sắc bén.
“Ai gia không thích vòng vo với ngài. Ngài có thể hoài nghi bất kỳ ai, nhưng xin ngài đừng có hoài nghi con trai của ta. Nó đã nhường hoàng vị cho ngài rồi, thậm chí cả Dung thân vương phủ này, trừ hoàng huynh này của ngài ra, bao nhiêu năm chẳng có ai khác vào triều làm quan cả. Ngay cả Ly Nhi cũng bị đi đày ra nơi xa xôi như vậy, không ai có thể uy hiếp tới địa vị của ngài được. Ngài thật sự không cần lo lắng đâu. Tốt nhất là chuyện lần này không liên quan gì đến ngài, nếu để ai gia tra ra là do ngài làm thì… Vệ Du Sâm, dù ai gia có liều cái mạng già này cũng phải bảo vệ con trai ta chu toàn.
Còn nữa, nay Như Yến đã không còn là nha hoàn bên cạnh Đỗ Vân Ca nữa rồi. Như Yến là nữ quan của ai gia. Nàng ấy đã ở bên cạnh ai gia cả mười hai năm rồi, là một nha đầu rất biết chăm lo mọi việc. Ngài đừng nhìn chằm chằm vào nàng ấy mãi nữa. Vân Ca đã bị ngài xử tử rồi, giờ ngay cả một nha hoàn mà ngài cũng không muốn buông tha, cũng muốn tiễn nàng ấy xuống đó tìm Vân Ca hay sao?
Hoàng thượng à, làm người phải có lòng khoan dung. Đời này ngài đã tạo nghiệt đủ nhiều rồi. Vì sao ai gia ngày nào cũng cung kính tâm hướng về Phật? Còn không phải vì những việc ngài làm đã gây hại cho căn cơ của giang sơn Vệ thị chúng ta hay sao? Ai gia là người đã bước nửa chân vào quan tài rồi, cũng không sợ nói lời gì đắc tội với ngài. Nếu sớm biết ngài ngoan cố không biết suy nghĩ, đa nghi bá đạo như vậy thì năm đó có nói gì ai gia cũng sẽ không để hoàng huynh ngài phò tá ngài xưng đế đâu. Đáng tiếc, một bước sa chân hận muôn đời mà. Đáng thương cho một nhân tài thanh hoa tuyệt diễm như Vệ Dật, cuối cùng lại phải chết trong tay ngài. Hoàng đế, ngài tự mình lo giải quyết đi.”
Những lời thái hậu nói ra đều rất mạnh mẽ dứt khoát, vẻ mặt bà lộ vẻ không cam tâm và phẫn nộ. Thậm chí, bà không cho Vệ Du Sâm cơ hội nói lại thì đã phất phất tay với hắn ta đầy vẻ bực bội, lệnh cho hắn ta lui xuống.
Vì những lời này của bà, sắc mặt Vệ Du Sâm trở nên u ám vô cùng. Nhưng bà cứ cố tình ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn ta mà đã đuổi hắn đi rồi.
Cảnh tượng này thật sự khiến đế vương vì thế mà lúng túng, vì thế mà lạnh lòng.
Hắn ta chỉ hỏi thêm mấy câu thôi, vậy mà lại đổi về kết cục thế này. Điều khiến hắn ta cảm thấy uất ức hơn là, làm sao hắn ta có thể ra tay với hoàng huynh của mình được?
Vì quá ấm ức, nhưng lại đang trước mắt bao nhiêu người, hắn ta không thể nổi cáu được, tức giận đến mức sa sầm mặt phất tay áo rời đi.
Nghe nói vì thái độ mà của thái hậu mà sau khi về cung, hoàng đế đã nổi trận lôi đình. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
Ngược lại, Ninh Thục Viện vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy thái hậu giằng co với hoàng đế, bà không khỏi âm thầm túa mồ hôi lạnh.
Sau khi hoàng đế rời đi, bà vội vã đi tới, nói: “Mẫu hậu, vừa nãy có phải là người nói thẳng thừng quá rồi không? Nhỡ đâu chọc giận hoàng thượng, hoặc là đã hiểu lầm ngài ấy, há chẳng phải, há chẳng phải…”
Ôn thái hậu lại chẳng hề để ý. Bà nhìn Ninh Thục Viện, lạnh lùng nói: “Bất kể có phải là do hoàng thượng làm hay không, ai gia cũng phải mượn chuyện này để nói hắn một lần. Nếu không, hắn sẽ thật sự cho rằng mẫu tử ta dễ ức hiếp. Con cũng không nhìn xem, những người đã từng giúp đỡ hắn cuối cùng đều rơi vào kết cục như thế nào hả?”
Vừa nghe vậy, Ninh Thục Viện thoáng chốc đã im bặt.
Nghĩ tới trận tàn sát mười hai năm trước, khi đó phu quân nhà bà đã thao thức trắng đêm không thể yên giấc. Chỉ vì ông cảm thấy hình như mình đã giúp một người không nên giúp. Nếu sớm biết sau khi hắn ta kế thừa hoàng vị sẽ độc ác tàn nhẫn như vậy thì ban đầu chẳng bằng ông tự ngồi vào hoàng vị đó. Đặc biệt là Đỗ gia vốn có công khai quốc. Vệ gia bọn họ không chỉ không cảm tạ mà lại còn giết sạch cả nhà người ta.Nay, huyết mạch duy nhất còn lưu lại là Cừu Trinh đã giúp Vệ gia tiêu diệt Đỗ gia.
Ha ha, đây đúng là chuyện đáng châm biếm nhất thiên hạ mà!
Trời thấy mà thương.
Bất tri bất giác, hốc mắt Ninh Thục Viện đã đỏ lên.
Bà nhìn thái hậu trước nay không để ý đến những chuyện trong hậu cung, thậm chí là một lòng hướng Phật, không hỏi chuyện đời. Liên tưởng tới cung Ninh Thánh của bà chưa từng ngưng hương hỏa, không khỏi thở than trong lòng.
“Mẫu hậu, người cũng đừng tự trách quá, không ai muốn như vậy cả. Tuy là đã qua mười hai năm, nhưng cứ luôn cảm thấy như mọi việc mới xảy ra ngày hôm qua vậy, đặc biệt là nay vương gia còn gặp kiếp nạn này. Mẫu hậu, con không hiểu được, vương gia lương thiện như thế, vì sao cứ có người đố kị không muốn người khác được sống tốt vậy?”
Cũng chỉ khi đối diện với con dâu của mình, Ôn thái hậu mới thực sự chìm đắm trong tình cảm. Đừng thấy bình thường bà đều mang dáng vẻ xa cách với đời, không hỏi thế sự. Trên thực tế, đó là vì những chuyện ấy đều không liên quan trực tiếp đến bà. Hậu cung của hoàng đế loạn đến mức nào, có liên quan gì đến bà?
Nếu nói hoàng đế này chăm chỉ việc chính trị, yêu thương dân chúng thì cũng thôi đi, nhưng cố tình năm đó hắn lại phạm vào sai lầm lớn khiến mẹ con bọn họ đều mất hết thể diện như vậy. Thậm chí trong dân gian còn lưu truyền đủ kiểu nguyền rủa hai mẹ con họ, chỉ vì họ mù mắt chọn nhầm hoàng đế, hại nước Tư U sa ngã không gượng dậy nổi bao năm qua. Có bao nhiêu bách tính vì vậy mà trôi dạt khắp nơi, sống cuộc sống đầy lo lắng hãi hùng?
Chiến thần ngã xuống, hiền hậu ngọc nát hương tan, thế gia nhà tướng bị tiêu diệt, tất nhiên muôn dân không thể nào chấp nhận được.
Bọn họ không thể gây ra uy hiếp gì với hoàng đế, cũng không dám làm, nhưng bọn họ lại có thể hãm hại hai mẹ con thái hậu. Chuyện này, mẹ con hai người hiểu rất rõ, nhưng cố tình đối tượng lại là dân chúng tay trói gà không chặt.
Huống hồ gì, vốn dĩ dân chúng nói cũng chẳng sai chút nào. Nếu không phải do sự ích kỷ năm đó của bọn họ thì sao có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi như vậy cho Đỗ gia cùng những thế gia bị liên lụy kia chứ?
Vì thế mấy năm nay bất kể mưa gió ra sao, thái hậu đều sẽ đến Phật đường thành kính khấn vái, bình thường còn chép kinh Phật chỉ để giảm nhẹ chút tội nghiệt của hai mẹ con. Nhưng ai có thể tưởng tượng được rằng sau hai mươi năm, con trai bà lại nhận được báo ứng thế này?
Là báo ứng sao?
Ôn thái hậu cười khổ một tiếng rồi rất nhanh đã nghĩ tới điều gì đó, không kìm được mà nhìn về phía Ninh Thục Viện: “Lần này cũng may có nha đầu Linh Diên, còn có Quỷ Y đó nữa…”
Trên thực tế, Ôn thái hậu cũng rất hiếu kỳ tại sao Như Yên lại bất giác bị Quỷ Y kia thu hút như vậy. Điều này đã thể hiện hết trong việc nàng dìu đỡ Quỷ Y, nhắc nhở, đặc biệt là Quỷ Y kia là một người đàn ông. Tuy không nhìn ra được hắn ta bao nhiêu tuổi, nhưng có thế nào cũng không thể khiến Như Yến tâm lặng như nước quan tâm đến mức ấy chứ?
“Mẫu hậu, lần này nhi thần nhất định sẽ cảm tạ hai vợ chồng lão thất, đặc biệt là bọn họ còn mời Quỷ Y tới cho vương gia nữa. Ân tình này quá hiếm có rồi…”
Thái hậu cũng đồng cảm mà thở dài một hơi: “Lần này lão thất làm tốt đấy, cũng không uổng công ta năm đó giữ hắn lại. Đứa trẻ này thật có lòng.”
Ninh Thục Viện đầy vẻ cảm khái: “Tuy thất đệ mặt lạnh lòng cũng lạnh, nhưng lại ân oán rõ ràng. Lần này đệ ấy có thể mạo hiểm chuyện mạo phạm hoàng thượng mà dẫn thất đệ muội tới đây, thật đúng là khiến người khác cảm động. So sánh hai bên, thì phía hoàng thượng có vẻ… Không phải nhi thần đang oán trách với người đâu, mà người xem người khi nãy hoàng thượng dẫn tới đi, có thể tra ra được cái gì chứ?”
Cái gọi là mạo phạm, tất nhiên là chỉ lần trước khi Vệ Du Sâm bệnh nặng, Vệ Giới còn không hề lộ mặt. Nhưng đối tượng đổi thành Vệ Tử Hằng, hắn lại bận rộn trước sau mà chăm lo. Tất cả những điều này, Ninh Thục Viện đều nhìn thấy và ghi nhận, tất nhiên sẽ mang lòng cảm kích hắn.
Ôn thái hậu cười lạnh một tiếng: “Tra ra được cái gì? Hừ, dù hắn có tra ra được cái gì thì sẽ nói cho các ngươi biết sao? Con nhớ lấy, bắt đầu từ ngày mai, Hằng Nhi toàn quyền giao cho nhà lão thất và cả Quỷ Y kia chữa trị. Những người khác, đừng ai hòng lại gần Hằng Nhi của ai gia. Trừ người nhà chúng ta ra, ai gia không tin tưởng ai hết.”
“Nhưng hoàng thượng…?”
Sắc mặt Ôn thái hậu đột nhiên trở nên khó coi: “Hoàng thượng làm sao? Lời của ai gia, lẽ nào hắn còn dám làm trái sao? Nếu chuyện này là do chính hắn làm, tất nhiên chúng ta phải đề phòng hắn. Nếu không phải do hắn làm, vậy thì cũng nhân cơ hội này vạch rõ ranh giới với hắn, tránh cho đến lúc xảy ra chuyện gì rồi thì có nói cũng không nói rõ được.”
Không thể không nói, Ôn thái hậu vẫn tương đối có tầm nhìn. Tuy bà không hỏi chuyện đời đã nhiều năm, nhưng điều đó không có nghĩa là bà coi nhẹ tất cả những nguy cơ tiềm tàng bên ngoài triều đình. Đặc biệt là từ sau khi Vệ Du Sâm không chút nương tình mà tàn sát hết cả Đỗ gia, Ôn thái hậu đã bắt đầu triệt để đề phòng hắn. Nay lại xảy ra chuyện như thế này, bà không nghi ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai đây?
Dù sao, so về thân phận, Hằng Nhi nhà bọn họ vẫn là đích tử, hắn ta là cái gì chứ?
Một thứ tử do một tiện nhân sinh ra, có thể ngồi lên được hoàng vị đã là sự bố thí của bọn họ rồi. Nếu an phận làm hoàng đế thì cũng thôi đi, nhưng cố tình hắn ta lại không biết thỏa mãn, hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn của bà. Làm sao bà có thể tin tưởng hắn ta được nữa?
Nếu ngay cả chút ý thức về nguy hiểm này mà bà cũng không có thì chỉ e rằng không bao lâu nữa, không chỉ có Hằng Nhi của bà, thậm chí ngay cả Vệ Ly và Vệ Diệp cũng sẽ gặp bất trắc.
Chỉ khi diệt trừ hết những người danh chính ngôn thuận như bọn họ một cách thần không biết quỷ không hay, Vệ Du Sâm hắn ta mới có thể trở thành bá chủ nước Tư U một cách đương nhiên hợp lý.
Hừ, thật sự xem hai mẹ con họ là bùn đất mà nhào nặn hay sao?
Lần này, bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy.
Lần này, Ôn thái hậu thật sự nổi giận rồi. Ninh Thục Viện hết lời khuyên nhủ cũng không có kết quả, chỉ có thể để mặc bà.
Vốn cho rằng bà sẽ ở lại Dung thân vương phủ, nhưng Ôn thái hậu phân rất rõ công tư. Vì bà biết, cho dù mình có ở lại đây thì cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ gây nên một áp lực khó hiểu cho người khác. Huống hồ, chuyện này xảy ra một cách kỳ quái như vậy, có thế nào bà cũng phải điều tra rõ ràng. Tối đó, bà đã chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, bà gọi Như Yến đến trước mặt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Hoàng đế đã nảy sinh nghi ngờ về thái độ của ngươi đối với Quỷ Y rồi đấy. Yến Nhi, ngươi có lời gì nói với ai gia không?”
Như Yến lặng lẽ nhướng mày, sau đó liền cúi người với thái hậu, vẻ mặt không cảm xúc: “Nô tỳ có tài đức gì mà có thể được hoàng thượng chú ý tới? Ha ha, nếu thái hậu nương nương cứ muốn một lời giải thích của Như Yến, vậy thì chỉ có một mà thôi. Nô tỳ là do nương nương phái đi giúp đỡ hai vị đại phu. Quỷ Y có thân phận đặc thù, tất nhiên nô tỳ phải dốc hết khả năng. Huống hồ gì ngài ấy là nam tử, Như Yến là nữ tử. Đạo lý nam nữ khác nhau, Như Yến hiểu rõ hơn ai hết. Mong thái hậu nương nương minh giám.”
Ôn thái hậu không hề kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Như Yến chút nào. Ngược lại, bà không chỉ không ghét mà còn vô cùng yêu thích. Đặc biệt là nha đầu này đã gặp được mấy người rồi, nếu chỉ vì thái độ của Như Yến đối với Quỷ Y quá tôn kính hoặc là quá săn sóc mà liền hoài nghi giữa bọn họ có gì đó thì không khỏi quá nực cười.
Nghĩ tới đây, thái hậu liền khẽ gật đầu với nàng: “Nếu đã như vậy thì trước khi Hằng Nhi khỏe lại, ngươi cứ ở lại bên cạnh Phượng vương phi đi, thuận tiện cũng có thể báo lại về tình hình của Hằng Nhi giúp ai gia bất cứ lúc nào.”
Như Yến kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thái hậu với vẻ không thể tin nổi, trong mắt có sự kích động khó lòng khống chế được: “Thái hậu nương nương, chuyện này… chuyện này thật sự là có thể sao?”
“Vì sao lại không thể? Năm đó ngươi theo chủ nhân ngươi đã học đến mức tinh vi không ít. Mấy năm nay, nếu không có ngươi ở bên cạnh chăm sóc điều trị cho ai gia, làm sao thân thể của ai gia có thể tốt như vậy được? Trình độ của ngươi chắc chắn có thể giúp được nha đầu Diên Nhi đó. Cho nên hài tử à, ta tin tưởng ngươi mà.”
Sống mũi Như Yến cay cay, nước mắt không khống chế nổi mà lăn xuống. “Bộp” một tiếng, nàng quỳ xuống đất trước mặt Ôn thái hậu: “Đại ân của thái hậu nương nương, cả đời này nô tỳ cũng vẫn ghi rõ. Chỉ cầu xin trong những ngày Như Yến không ở bên cạnh, thái hậu nương nương nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân. Đêm lạnh, đừng ở Phật đường quá lâu. Chân của người…”
Ôn thái hậu liếc nhìn một cái, ma ma bên cạnh đã vội vã đi tới đỡ Như Yến dậy. Thái hậu đi lên nắm tay nàng: “Nha đầu ngốc, được rồi, khóc lóc sướt mướt vậy còn ra thể thống gì nữa? Xúi quẩy lắm. Còn không mau về đi? Ngươi ở đây, không hẳn đã nhàn nhã đâu. Giúp ai gia chăm lo Hằng Nhi cho tốt đấy, biết chưa?”
“Xin thái hậu nương nương yên tâm, Như Yến nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.”
Ôn thái hậu khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, dẫn tất cả mọi người rầm rập rời đi dưới sự bái lạy của trên dưới Dung thân vương phủ.
Ninh Thục Viện quay người lại, kéo tay Như Yến: “Như Yến, trong mấy ngày này phải làm phiền ngươi rồi.”
“Vương phi nương nương nói gì vậy. Như Yến có tài đức gì mà được nương nương hậu đãi như vậy? Nô tỳ chỉ là một nô tỳ, bất kể ở bên cạnh ai thì nô tỳ cũng chưa từng quên đi bổn phận của mình, mong vương phi nương nương đừng xem nô tỳ như người khác biệt. Chăm sóc vương gia cũng là lời dặn dò của thái hậu, nô tỳ chỉ nhận lệnh mà thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Thục Viện tiếp xúc với Như Yến. Tính cách của nàng, ít nhiều bà cũng có biết. Vì thế, khóe môi bà cong lên, bà không hề để bụng mà vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, ta sẽ không gây áp lực cho ngươi. Ngươi ở vương phủ làm sao tự do thoải mái thì làm. Nếu ngươi đã theo Phượng vương phi thì hai người ở trong cùng một viện tử đi, bớt cho ta phải chọn một viện tử khác cho ngươi.”
“Như Yến tạ ơn vương phi hậu đãi.” Dứt lời, Như Yến liền cung kính quỳ xuống.
Ninh Thục Viện không thể ngăn cản được, cũng chỉ đành để mặc nàng.
Có Như Yên giúp đỡ Linh Diên và vị Quỷ Y kia, Ninh Thục Viện cũng không còn phát sầu vì chuyện phải tìm người như thế nào để ở bên cạnh làm trợ thủ cho bọn họ nữa. Như Yến hiểu được tri thức y lý cơ bản, để nàng làm trợ thủ cho bọn họ, Ninh Thục Viện cũng có thể yên tâm được rồi.
Vì lí do sức khỏe của Quỷ Y nên thái hậu đặc biệt cho phép hắn không cần tiễn đưa. Cũng bởi thế mà sự sắp xếp của thái hậu, nàng căn bản không hề biết.
Trên thực tế, dù Quỷ Y có ở đó thì cũng chưa chắc đã đi đưa tiễn đâu nhỉ?
Thái hậu hiểu rõ tính cách của Quỷ Y, tất nhiên sẽ không tự khiến mình mất mặt, nên mới chủ động sắp xếp như vậy, để mình có một bậc thang mà bước xuống. Dù sao thì thủ đoạn thực tế của Quỷ Y cũng rất tài giỏi. Có thể được hắn tới cứu giúp, đối với hai mẹ con họ mà nói, đây là vinh hạnh đặc biệt đến nhường nào?
Ít nhất thì Vệ Du Sâm cũng chưa từng có được đãi ngộ đặc thù như vậy. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đã gián tiếp chứng minh dù Vệ Du Sâm có ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì cũng không có thân phận địa vị tôn quý như Vệ Tử Hằng nhà bọn họ.
Thứ tử thì cuối cùng vẫn là thứ tử thôi!
Thượng Quan Tình Hi nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, bất chợt nghe được âm thanh, liền mở mắt ra. Trong khoảnh khắc mở mắt, nàng ta liền thấy Như Yến mặc một bộ y phục màu xanh, đi rồi lại quay lại.
Nàng ta lập tức mở to mắt, chống người muốn ngồi dậy với vẻ không thể tin nổi.
Như Yến vội bước nhanh tới bên cạnh nàng ta, ấn thân thể vốn đã ngồi thẳng dậy của nàng ta xuống.
“Quỷ Y đại nhân vẫn nên nằm yên đi. Thân thể ngài vẫn rất yếu. Ngài muốn ăn gì ạ? Nô tỳ sẽ dặn dò nhà bếp đi làm.”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi gắt gao nhìn chằm chằm Như Yến trước mặt, như đang chứng minh điều mình nhìn thấy không phải là hư ảo.
Tay Thượng Quan Tình Hi chậm rãi nâng lên từng chút một, chạm nhẹ vào trán Như Yến, mắt nàng, mũi nàng, gò má nàng…
Mỗi khi sờ đến một nơi, mắt Thượng Quan Tình Hi lại đỏ thêm một chút, giống như không thể nào tin được đời này kiếp này còn có thể gặp lại bọn họ vậy. Quý trọng vô cùng, kích động vô cùng…
Vì thế, đến cuối cùng, khi cánh tay nàng ta hạ xuống, nàng ta đã hung hăng ôm chặt Như Yến vào lòng, giọng nói run rẩy kích động gọi: “Yên Nhi, Yên Nhi của ta. Tạ ơn trời đất, ngươi vẫn còn sống. Tạ ơn trời đất, ngươi vẫn còn sống. Hu hu hu, xin lỗi, xin lỗi. Là ta đã hại các ngươi, là ta đã hại các ngươi, hu hu hu…”
Như Yến vốn đang cố nén tình cảm của mình, nhưng thấy chủ nhân mình thoáng chốc đã khóc sướt mướt như vậy, làm sao nàng có thể nhịn được nữa? Chỉ một chốc, nước mắt đã như những hạt ngọc đứt dây mà rơi xuống tí tách, rơi lên lưng Thượng Quan Tình Hi. Chủ tớ hai người cố gắng tự đè nén tiếng khóc của mình, ôm đầu thấp giọng gào khóc…
Không biết qua bao lâu, nước trong toàn cơ thể như đã mất sạch rồi thì dần dần họ mới ngừng khóc lóc. Nhưng bờ vai run rẩy ấy vẫn cho thấy rõ sự đau đớn trong lòng bọn họ.
Những đau khổ này không đơn giản chỉ là đến từ việc sau khi xa cách âm dương lại được trùng phùng mà phần nhiều là đến từ năm người rõ ràng tình cảm rất sâu đậm, nhưng đến cuối cùng lại chỉ còn lại ba chủ tớ bọn họ.
Khi hai người đang thương tiếc cho những tỷ muội đã mất đi thì đồng thời cũng xót xa cho những khổ sở và đau đớn trong mấy năm qua, càng không thể khống chế được chính là sự oán hận và dứt khoát ngập tràn trong lòng.
Thượng Quan Tình Hi rưng rưng nước mắt nhìn gương mặt đã không còn trẻ trung của Như Yến, nghẹn ngào nói: “Đứa ngốc, tại sao không rời khỏi đây? Tại sao các ngươi đều muốn quay về? Các ngươi đã ba mươi tuổi rồi, đời người còn có thể có được mấy lần ba mươi tuổi nữa? Các ngươi nên tìm một người mà gả đi, sống yên ổn qua ngày. Cho dù ta có chết thật rồi thì cũng nhắm mắt. Nhưng nay các ngươi thế này, kêu ta làm sao mà cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình đây?”
Như Yến khẽ cười, lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lúc đó, nô tỳ cũng rất sợ. Nhờ có thái hậu để mắt tới nên được người giữ lại Ninh Thánh cung. Không phải người chưa từng sắp xếp cho nô tỳ, nhưng đổi lại là bị ám sát hết lần này đến lần khác. Ha ha ha… Kẻ đó, chắc là hắn ta sợ đến cùng cực rồi. Tìm đủ mọi cách muốn diệt trừ nô tỳ. Cũng may nô tỳ được người bên cạnh thái hậu bảo vệ nên mới mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau mấy kiếp nạn như vậy, nô tỳ lập tức tỉnh ngộ. Vì sao lại phải xuất cung? Vì sao lại cho hắn ta cơ hội cướp đi tính mạng của nô tỳ? Nếu có người có năng lực bảo vệ nô tỳ, vậy vì sao nô tỳ không ở lại, đợi sau này có một ngày chờ thời cơ để hành động? Chính là thái hậu đã cho nô tỳ cơ hội này, cho nên nô tỳ không còn sợ hãi, không còn lưỡng lự, càng không còn tuyệt vọng nữa.
Mỗi ngày, nô tỳ ở lại Ninh Thánh cung cùng thái hậu ăn chay niệm Phật. Khi nô tỳ quỳ trong Phật đường, dập đầu với bài vị của mọi người, nô tỳ luôn âm thầm phát lời thề trong lòng rằng chỉ cần nô tỳ còn sống thì nô tỳ nhất định sẽ báo thù cho mọi người. Nhất định. Không ngờ trời cao thật sự đã cho nô tỳ cơ hội này. Khi nô tỳ biết Lưu Anh không chỉ chưa chết mà còn hóa thân thành cung nữ tới bên cạnh tiện nhân kia, người có biết nô tỳ vui mừng đến nhường nào không? Bởi vì, nếu chỉ dựa vào sức của một mình nô tỳ thì thật sự quá yếu kém rồi. Huống hồ gì, nô tỳ còn bị cẩu hoàng đế kia nhắm vào bất cứ lúc nào. Muốn làm gì đó thật sự là quá khó, quá khó. Sự xuất hiện của Lưu Anh vừa khéo đã cho nô tỳ động lực để tiếp tục cố gắng. Chỉ có sư phối hợp một trong tối một ngoài sáng của chúng nô tỳ thì mới có thể đem tới cho đối phương đả kích nặng nề nhất.
Nhưng nô tỳ thật sự đã quá xem nhẹ sức mạnh của người kia rồi. Nô tỳ và Lưu Anh âm thầm bố trí nhiều năm như vậy, lần nào ám sát cũng đều kết thúc thất bại. Có lẽ là kẻ thù của tên cẩu hoàng đế kia quá nhiều, cho nên lực lượng phòng bị của hắn ta vô cùng dũng mãnh. Dần dần, chúng nô tỳ đã chọn im lặng, không còn bùng nổ trong im lặng nữa mà là diệt vong trong im lặng. Nhưng đúng lúc này, Lưu Anh lại nói cho nô tỳ biết, có một tổ chức là Tử Hoàng cung. Trong số bọn họ có một người tên là Sư Vệ. Sư Vệ, giết Vệ đó*! Nhưng có thế nào thì chúng nô tỳ cũng không ngờ được người này lại là chủ nhân, càng không ngờ là trong thân thể cô công chúa mà năm đó Lưu Anh cứu năm đó lại ẩn chứa linh hồn của người. Tiểu thư, trời không quên chúng ta mà. Đây là cơ hội trời ban cho chúng ta!”
(*) Sư Vệ, giết Vệ: Sư Vệ là师卫, đọc là shìwèi, giết Vệ là弑卫, cũng đọc là shìwèi.Nói đến chỗ kích động, Như Yên lại lần nữa lệ rơi lã chã, dường như muốn một lần rơi hết nước mắt đã tích tụ mười hai năm qua trong đêm nay vậy.