Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 337: Thư viết tay đến từ tiên hoàng hậu

Ôn thái hậu lại hòa nhã vẫy tay với nàng: “Sở dĩ tặng Lộng Nguyệt cho ngươi, bộ kim châm kia cũng tặng cho người đều là vì chủ nhân của bọn nó đã đồng ý. Thế nên ngươi cứ an tâm cất đi. Bây giờ đừng nói là Cừu Trinh, cho dù hoàng thượng cũng không thể nói nửa chữ không.”

Chủ nhân của kim châm và Lộng Nguyệt?

Chẳng lẽ chủ nhân của kim châm này cũng, cũng là tiên hoàng hậu?

Theo bản năng, Linh Diên nhìn sang Hi phi.

“Đúng vậy, bộ kim châm này cũng là di vật của tiên hoàng hậu, chỉ có điều rất ít người biết mà thôi. Năm đó y thuật của tiên hoàng hậu cũng vang danh khắp thiên hạ, bộ kim châm này là nàng ấy nhờ ta tốn thời gian rất lâu mới tạo thành, vô cùng quý giá. Nhưng nếu tiếp tục đặt ở chỗ của ta, chỉ sợ không thể phát huy được hiệu quả của nó, chẳng bằng tặng nó cho người thích hợp hơn.”

Linh Diên nghe xong chẳng những không đội ơn đội đức mà còn tự nhiên sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.

Di vật của tiên hoàng hậu, được chính nàng ta đồng ý?

Đệch, ai có thể nói cho nàng biết cuối cùng những lời này có nghĩa là gì không?

Không biết có phải vẻ mặt của Linh Diên quá chân thực hay không, chân thực đến mức cho dù Thượng Quan Tình Hi muốn xem nhẹ cũng không được.

Ở góc độ những người khác không thấy được, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta thoáng cái nở nụ cười xấu xa.

Hì hì, thì ra đùa bỡn con dâu trong lòng bàn tay lại thú vị như vậy!

Thường ngày trông nhãi con này rất to gan, đặc biệt là khi chữa trị cho bệnh nhân cũng rất giỏi, nhanh tay đến mức cả nàng ta cũng cảm thấy không bắt kịp. Nhưng sao tiến cung rồi lại trở nên sợ hãi rụt rè chứ? Chẳng lẽ đứa nhỏ này cố ý sao?

Tiên hoàng hậu, đồng, đồng ý hả?”

Linh Diên chật vật nuốt nước miếng, nhìn về phía Ôn thái hậu và ho: “Lời, lời này có nghĩa là…?”

Đúng là nàng xuyên đến, cả thi thể cũng không sợ, nhưng, nhưng vì cái quái gì mà những lời này lại tạo nên bầu không khí kinh khủng như vậy?

Dù sao tiên hoàng hậu đã chết mười hai năm rồi mà!

Nghe nói, hôm đó nàng ta mặc một bộ phượng trang đỏ chót.

Nghe nói, hôm đó nàng ta bị lửa thiêu.

Nghe nói, hôm đó nàng ta còn bị móc rỗng bụng.

Tình trạng cái chết nào chỉ là thê thảm?

Quả thực là chỉ cần nhớ tới đã tê cả da đầu!

Nhưng bây giờ bọn họ lại nói cho nàng biết, tiên hoàng hậu để lại những vật này cho nàng.

Nàng từng nghe nói đến chuyện nữ quỷ áo đỏ báo thù, nhưng chưa từng nghe nói nữ quỷ áo đỏ trở về tặng đồ.

Điều này sao có thể khiến nàng không sợ hãi cho được?

Ôn thái hậu, Như Yến và Hi phi nhìn thấy phản ứng của Linh Diên, không khỏi ngầm hiểu mà cười. Chung quy vẫn là một đứa bé, nhìn nàng bị dọa kìa. Có điều bọn họ nghĩ tới mình lúc trước cũng kinh sợ khi nhìn thấy phong thư này, quả thực không tốt hơn người ta bao nhiêu liền bình thường trở lại.

“Cũng không có gì, chỉ là sáng nay trong Phật đường của ai gia đồng thời xuất hiện phong thư này, kim châm và Lộng Nguyệt. Trong thư nói rõ giao những vật này cho ngươi.”

Linh Diên chật vật nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng ngẩng đầu hỏi: “Tiên hoàng hậu đã qua đời mười hai năm, mà nay Linh Diên còn chưa quá mười một tuổi, sao có thể lưu lại phong thư này được?”

“Ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn ta cũng vậy. Nhưng chữ trên bức thư đúng là của Vân Ca, không sai đi đâu được. Mặc dù có người có thể bắt chước chữ của Vân Ca, nhưng lại không bắt chước được hồn chữ và tinh thần của chữ. Huống chi bức thư này nhìn sao cũng không giống đã có mười hai năm…”

Linh Diên nghe đến đây theo bản năng muốn mở miệng hỏi “Liệu có phải Đỗ Vân Ca chưa chết hay không” lại bị Ninh Thục Viện đưa tay cản lại.

“Hài tử, bất kể phong thư này là bút tích của ai, chỉ dựa vào chữ viết độc nhất vô nhị kia, còn có bộ kim châm, ta đã bằng lòng tin, cũng bằng lòng tuân theo ý trong thư. Ngươi có biết kim châm này đến từ đâu không?”

Lời nói đột ngột của Hi phi nương nương khiến Linh Diên tò mò nhìn sang nàng ấy. Hi phi nương nương nói vậy, chẳng lẽ kim châm này có liên quan tới nàng ấy?

Quả nhiên ——

“Trước khi Vân Ca gặp chuyện không may, nàng ấy từng nhờ ta tìm giúp một người có tay nghề giỏi để chế tạo ra bộ kim châm này. Vì ca ca của ta là nhân tài trong phương diện này nên nàng ấy đã giao chuyện này cho ta xử lý. Món quà này vốn định dùng làm quà sinh nhật cho đứa bé chưa chào đời, không ngờ rằng ta còn chưa kịp đưa cho nàng ấy thì nàng ấy đã…”

Hi phi nói đến đây đã nghẹn ngào vô cùng, nước mắt rơi như thác: “Thế nên trên thế gian này, người biết sự tồn tại của bộ kim châm chỉ có hai người bọn ta, cả bốn nha hoàn của nàng cũng không biết. Làm sao ta cũng không ngờ rằng lời nhờ cậy vô tình của nàng khi ấy vậy mà trở thành chìa khóa mấu chốt xác minh tính trung thực của phong thư này!”

Lời nói của Hi phi lại khiến Linh Diên khủng hoảng: “Nhưng, nhưng không phải tiên hoàng hậu đã, đã…”

Hi phi đột nhiên trông mong nhìn về phía Linh Diên: “Tuy rằng ta cũng hiểu điều này là không thể, nhưng trên đời vốn có rất nhiều chuyện không thể nào dùng ngôn ngữ nói rõ được. Có lẽ, chúng ta có thể mạnh dạn mong thử chăng?”

“Tây Nhã, không được phép nói bậy, người chết sao có thể sống lại được? Lập tức đốt bức thư này ngay, Cừu Trinh đã xem rồi, có giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, khó tránh khỏi hắn sẽ tới chất vấn, chi bằng…”

“Mẫu hậu, sao phải đốt? Nên để hắn ta xem thử, nên khiến hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi. Chữ của Vân Ca, ngoại trừ con biết ra, còn có hắn ta, còn có Cừu Trinh. Bọn họ làm việc ác nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao?”

Thái hậu nghe đến đó sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Ôn Tây Nhã, con có biết mình đang nói gì không? Một câu tùy tiện của con có thể khiến con chết không có chỗ chôn! Ai gia là thái hậu nước Tư U, con là hoàng phi nước Tư U, sao có thể nguyền rủa hoàng đế như thế? Cho dù vị hoàng đế này sai trái đến đâu cũng là bầu trời hôm nay của Vệ gia chúng ta, nếu trời sụp xuống, nước Tư U chúng ta còn có ngày mai sao? Còn ngươi nữa Linh Diên, ai gia biết ngươi hiểu chuyện hơn người cùng trang lứa rất nhiều, sở dĩ hôm nay cho ngươi thấy chuyện này cũng là nể tình ngươi từng cứu con ta. Hơn nữa thân phận hôm nay của ngươi là Phượng vương phi, là vương phi của nước Tư U chúng ta, ai gia hy vọng lúc nào ngươi cũng nhớ kỹ thân phận của mình!

Chuyện này dừng lại ở đây, không có sự cho phép của ai gia, không ai được nhắc lại nữa. Như Yến, đi đi, đốt thư.

Bất kể là ai cố làm ra vẻ huyền bí sau lưng, ai gia đã nể tình mặt mũi của các ngươi, tôn trọng đề nghị trên thư. Thậm chí còn để Cừu Trinh thấy được phong thư này, cho dù Vân Ca có giận hơn nữa cũng nên thu tay lại rồi. Tha thứ cho những người vô tội kia đi, người bị Án mạng chữ Đỗ trả thù đã nhiều lắm rồi, thật sự không thể tiếp tục nữa. Còn tiếp tục như vậy, người sau lưng có gì khác với hoàng đế năm đó chứ?”



Dường như Ôn thái hậu đã suy nghĩ rất nhiều, cằn nhằn linh tinh hồi lâu, có lẽ vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.

Thượng Quan Tình Hi im lặng nãy giờ bắt mạch của thái hậu, một lát sau lắc đầu với mấy người bọn họ: “Thái hậu chỉ mệt thôi, không sao.”

Như Yến và Thượng Quan Tình Hi cùng đỡ thái hậu lên nhuyễn tháp nằm, sau đó mới xoay người nhìn bọn họ.

“Chắc hẳn tất cả mọi người cũng mệt rồi, có thể quay về thiên điện nghỉ ngơi một lát.”

Ninh Thục Viện và Linh Diên gật đầu, lúc này trong đầu bọn họ rối nùi, quả thực nên tìm chỗ để yên tĩnh.

Như Yến đưa hai người đi, Ôn Tây Nhã và Thượng Quan Tình Hi một trái một phải canh chừng bên cạnh thái hậu.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Tây Nhã yếu ớt lên tiếng: “Lá thư này, là con viết, đúng không?”

Kim châm nàng ấy cất kỹ xuất hiện trong Phật đường của Ninh Thánh cung một cách khó hiểu, nàng ấy không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể tập trung sự chú ý vào người duy nhất có liên quan tới Đỗ Vân Ca.

Thượng Quan Tình Hi đang đắp chăn cho thái hậu thì khựng lại, không phủ nhận, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Tây Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sắc bén trước nay chưa từng có: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”

Nếu nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca thì không thể nào biết được bí mật giữa nàng ấy và Vân Ca, hơn nữa bút tích của Vân Ca, thật sự không phải người bình thường có thể bắt chước được.

Mặc dù ——

Nàng ta là con gái ruột của Đỗ Vân Ca  thì cũng không thể!

Bút tích bắt chước có giống hơn nữa cũng sẽ có thói quen và phong cách của riêng mình, huống hồ gì trình độ thư pháp của Đỗ Vân Ca cho dù Vệ Du Sâm thân là hoàng đế cũng không bằng!

Thượng Quan Tình Hi có chút bất đắc dĩ thở dài, lúc ấy nàng ta chỉ đơn thuần muốn mượn phong thư này để giảm bớt nhuệ khí của người nào đó, đồng thời khiến nàng ta rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có, sau đó Thượng Quan Tình Hi mới tiện thực hiện sự trả thù của mình.

Đương nhiên trong quá trình đó Thượng Quan Tình Hi còn mượn tay thái hậu và Tây Nhã, thuận đà đưa lễ vật cho con dâu của mình. Tuy nhiên suy cho cùng vẫn kém một chiêu, nàng ta quên mất chuyện kim châm chỉ có nàng ta và Tây Nhã biết. Cũng vì vậy Tây Nhã mới hoài nghi nàng ta.

“Tại sao ngươi không giữ kim châm và Lộng Nguyệt cho mình mà muốn tặng cho một người ngoài cuộc? Thượng Quan Tình Hi, ngươi thật sự là con gái của Đỗ Vân Ca ư? Nói cho ta biết, đừng để ta nghi ngờ ngươi, cũng đừng khiến tất cả kỳ vọng của ta đều tan vỡ…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất