Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 343: Thù lớn đã báo được?

Lớp sương mù dày đặc màu xanh lam lan vào điện, một thân hình nhỏ xinh đang cầm cung tiễn trên tay, không hề để ý đến chiến trường đang được khai chiến lần thứ hai ngoài kia, vẻ mặt nghiêm nghị không hoảng không sợ thong dong bước vào điện.

“Thượng Quan Tình Hi?”

Khi Vệ Du Sâm nhìn thấy rõ người đến, cả gương mặt đầy bất ngờ.

Sao lại là nàng ta?

Nàng ta tới đây làm gì?

“Vị đại hoàng tử đến từ Long đế quốc này, mạng của người này vẫn chưa đến lượt ngươi xử trí đâu, có muốn giết cũng là do bổn cô nương tự mình ra tay!”

Vệ Du Sâm sửng sốt, không ngờ nàng ta lại nói như vậy.

Ngược lại là Long Khôn nghe thế, bật cười ha ha đứng lên: “Vệ Du Sâm à Vệ Du Sâm, ngươi khiến người ta chán ghét biết bao nhiêu kìa, hả? Đã đến nước này rồi, không ai tới cứu ngươi thì thôi đi, lại còn có người chủ động đến giết ngươi nữa chứ? Chậc chậc, làm hoàng đế mà tồi tệ đến mức này, cũng thật là… uất ức nhỉ!”

Long Khôn dường như rất hứng thú với Thượng Quan Tình Hi: “Cô nương à, ngươi có thù oán gì với tên cẩu hoàng đế này vậy?”

Thượng Quan Tình Hi lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Vị đại hoàng tử này, có thể vui lòng nhường chỗ không? Đây là ân oán cá nhân của bổn cô nương, mong đại hoàng tử có thể thuận cho.”

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bổn hoàng tử sẽ thuận theo ngươi chứ?” Long Khôn quỷ dị cong môi, lộ ra một nụ cười ẩn ý sâu xa.

“Bởi vì… chỉ sợ ngươi không có thời gian lưu lại xem náo nhiệt đâu! Xem ra điện hạ còn chưa biết, hôm nay đại quân của nước Thiên Độc đã vào kinh trợ giúp nước Tư U, hiện giờ cửa kinh thành đang mở rộng, sẽ vô cùng náo nhiệt đây!”

Sắc mặt Long Khôn lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh hắn lại híp mắt: “Ngươi cho là bổn hoàng tử sẽ tin tưởng những lời vô nghĩa của một kẻ sắp chết như ngươi?”

“Chẳng lẽ đại hoàng tử chưa từng nghe qua câu lời người chết thường là lời thật lòng ư?”

Tuy đã sớm đoán trước rồi, nhưng nghe những lời này từ miệng Long Khôn đích thân nói ra, sắc mặt Tình Hi vẫn thoáng thay đổi, xem ra mình đã thực sự trúng độc rồi.

“Nếu đại hoàng tử còn trì hoãn ở đây thì chỉ sợ trợ quân của nước Yến cũng đến nơi rồi đấy. A đúng rồi, còn có nước Mị nữa, ai nói đại lục Tứ phương của chúng ta chỉ biết tự giết lẫn nhau chứ? Ầy, thời điểm mấu chốt thì chúng ta vẫn rất đoàn kết đấy, một bên khó khăn thì tất cả sẽ trợ giúp.”

Long Khôn định âm thầm liên hệ với người của mình, lại phát hiện ra hiệu nửa ngày rồi mà vẫn không ai đáp lại hắn ta.

Sự tự tin trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một tia căng thẳng chợt lóe lên.

Hắn ta không thèm nhìn Vệ Du Sâm đã sớm bị hắn ta cho là người chết và Thượng Quan Tình Hi, sải bước ra ngoài.

Thượng Quan Tình Hi tự biết không phải là đối thủ của hắn ta, cũng không ngăn cản.

Mà Vệ Du Sâm sớm đã bị trọng thương, ngay cả nàng ta cũng đánh không lại, huống chi là Long Khôn?

Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, lại không thể ngăn cản.

Long Khôn ra khỏi cửa điện, nhìn thấy cảnh tượng chiến trận hỗn loạn khắp nơi bên ngoài, đôi mắt hung ác nham hiểm đầy kinh ngạc.

Sao có thể chứ?

Chỉ mới một thời gian ngắn sao có thể tập trung được nhiều trợ lực như vậy?

Hồng Tà đâu? Sao đằng kia không có chút động tĩnh nào vậy?

Long Khôn khẽ quát một tiếng, muốn liên lạc với người của mình trong tối, nhưng hắn ta gọi nửa ngày mà vẫn không có ai đáp lại.

Nhìn thấy xác chết khắp nơi trên mặt đất, sắc mặt hắn ta đột nhiên đông cứng lại.

Nhưng đợi đến khi hắn ta quay lại tìm Vệ Du Sâm và Thượng Quan Tình Hi thì lại phát hiện bọn họ đã biến mất từ lúc nào, thần không biết quỷ không hay.

Long Khôn thấp giọng mắng một tiếng, sát ý trong mắt đột ngột bắn ra.

Hay cho một tên Vệ Du Sâm, ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì bổn hoàng tử cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây cùng các ngươi nữa.

Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh lam lóe lên, một con rồng màu đồng ánh xanh bay lơ lửng bên trên Cần Chính điện.

Long Khôn nhảy người lên, ngồi vững vàng trên người thanh long, theo mệnh lệnh của hắn ta, thanh long lập tức hóa thành một tia sáng biến mất trong màn đêm mờ mịt.

Trong mật đạo, Vệ Du Sâm ôm lồng ngực mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi với gương mặt tràn đầy sát ý đang giơ kiếm kề cổ hắn ta.

“Tại sao lại muốn giết trẫm?”

Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo bất ngờ hơi mờ sương: “Vệ Du Sâm, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?”

Thượng Quan Tình Hi tiện tay kéo mặt nạ trên mặt, lộ ra gương mặt có đến chín phần giống với Đỗ Vân Ca.

Không ngờ chưa tới nửa năm, khuôn mặt của nàng ta đã đến giới hạn, cứ vậy lộ ra dung nhan ban đầu.

Qua sự chỉnh sửa của Điêu Di, độ thật của khuôn mặt này đã gần như đạt đến hoàn toàn.

Chẳng qua, khác với khí chất tao nhã quý phái của Đỗ Vân Ca, khuôn mặt này tuy vẫn chưa hết nét trẻ con nhưng đã bị bao phủ bởi đầy oán khí và hận thù rồi. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vặn vẹo, tràn đầy ý hận với hắn ta.

Ngay khoảnh khắc khi Vệ Du Sâm nhìn thấy khuôn mặt này của nàng ta, cả người hắn ta đã cứng đờ như tượng.

Hắn ta há hốc mồm nhìn chằm chằm nàng ta, lảo đảo muốn vươn tay về phía nàng ta, không ngờ trọng tâm lại không vững, thoáng chốc đã ngã quỵ xuống đất.

Ngay cả vậy cũng không thể ngăn được sự lưu luyến vì được nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn ta: “Vân… Vân Ca?”

Trên gương mặt tuyệt mỹ của của Thượng Quan Tình Hi lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Vân Ca? Ngươi cũng xứng gọi tên nàng sao? Vệ Du Sâm, nhìn rõ đi, ta chính là đứa trẻ của Đỗ Vân Ca vẫn còn chưa ra đời đã bị ngươi bóp chết đây!”

Vệ Du Sâm vươn tay muốn sờ mặt nàng ta, lại bị nàng ta đá bay: “Ngươi có tư cách gì chạm vào ta? Vệ Du Sâm, ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, uống trọn máu của ngươi, tại sao ngươi lại không chết đi, sao ngươi không chết đi chứ!”

“Ngươi là nữ nhi của nàng? Ngươi là nữ nhi của trẫm và nàng? Thật, thật vậy sao?”

Dường như Vệ Du Sâm không hề cảm giác được đau đớn, mặc kệ nàng ta đối xử với hắn ta thế nào thì hắn ta vẫn không chùn bước tiến về phía trước. Mãi đến khi đến gần được Thượng Quan Tình Hi, hắn ta mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và vui sướng, nhìn chằm chằm nàng ta không chớp mắt.

“Sai, ta không phải nữ nhi của ngươi mà là nữ nhi của Đỗ Vân Ca, ngươi và ta không hề có bất cứ quan hệ gì cả! Ngươi là kẻ thù của ta, ngươi chính là kẻ thù của Đỗ gia chúng ta, án mạng chữ Đỗ có thú vị không? Kỳ thật còn có thể máu tanh hơn nữa đấy, ngươi có muốn thử một lần không?”

Vừa nghe thấy bốn chữ án mạng chữ Đỗ, cả người Vệ Du Sâm lập tức cứng đờ, rồi không thể tin được ngẩng đầu: “Là, là ngươi làm sao?”

“Đúng, thế nào, có phải không ngờ đến không?”

Vệ Du Sâm nghe đến đó không khỏi lộ ra nụ cười sầu thảm, tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Ha ha, ta phải nghĩ đến sớm chứ, ta phải nghĩ đến sớm chứ! Khó trách ngươi lại có dung mạo giống nàng như vậy, ta nên nghĩ đến sớm hơn chứ! Tình Hi, Tình Hi à!”

“Hừ, chỉ bằng ngươi cũng xứng gọi tên ta? Ngươi nói xem giờ ta nên thiên đao vạn quả ngươi, hay là ngũ mã phanh thây, hay là đem ngươi làm thành người lợn nhỉ? A đúng rồi, ngươi còn chưa biết nhỉ? Con của ngươi, ngoại trừ nhị hoàng tử ra thì tất cả đã chết hết cả rồi. A, nói đến đây thì ngươi phải cảm ơn ta đấy, nếu không phải người của ta ngăn cản bọn họ rời đi thì nói không chừng bọn họ còn có thể trốn được một hai người nữa kìa! Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Đang cảm kích ta giết bọn họ thay ngươi hay sao? Cũng đúng, ngay cả đại hoàng tử mà ngươi thích nhất cũng có thể thiêu sống được, mấy người này thì có là gì đâu?

Ngoài ra, sự trả thù với Vệ gia các ngươi không chỉ vậy thôi đâu. Quốc khố của ngươi giờ cơ bản đã trống rỗng rồi nhỉ, những quan viên đứng về phía ngươi hiện giờ thật ra đều là giả cả, bọn họ đã chết sạch rồi, hiện giờ thế thân của bọn họ đều là người của ta. Phi tần trong hậu cung của ngươi chết nhiều quá nhỉ, đáng tiếc, nữ nhân Cừu Trinh kia không biết chạy tới đâu rồi, nhưng cũng không sao, hòa thượng chạy được nhưng miếu đâu chạy được, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ rơi vào tay ta, ta sẽ dùng máu của hai người các ngươi đi tế điện cả Đỗ gia chúng ta! Vệ Du Sâm, đây là ngươi nợ ta, là ngươi nợ Vệ Dật, dù bọn ta có xuống suối vàng luân hồi thì cũng sẽ ghi nhớ ngươi đời đời kiếp kiếp!”

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thượng Quan Tình Hi vặn vẹo, rống giận với Vệ Du Sâm hệt như một kẻ bệnh tâm thần cuồng loạn, kiếm trong tay lại điên cuồng quơ về hướng hắn ta.

Vệ Du Sâm vốn đã mất đi sức chống cự, sao có thể chịu đựng được sự sự công kích dồn dập của Thượng Quan Tình Hi, không lâu sau đã không còn động đậy nữa.

Tình Hi múa may một lúc lâu, nhìn thấy người nào đó máu máu thịt lẫn lộn, nàng ta nở nụ cười đáng sợ rồi lảo đảo ngã xuống đất.

“Vệ Du Sâm, kiếp trước ta không chết chung với ngươi, thật là vinh hạnh biết bao? Kiếp này, dù có hóa thành ác quỷ, ta cũng muốn rời khỏi ngươi thật xa, thật xa…”

Tình Hi đã bắt đầu nôn ra máu, máu nôn ra có màu đen, sức lực cả người nàng ta cũng như bị rút cạn, thậm chí nàng ta còn có thể cảm giác được trong xương cốt mình đang trải qua những thay đổi đáng sợ.

Nàng ta không thể chết cùng một chỗ với người kia được, không thể, tuyệt đối không thể.

Tình Hi dùng chút sức lực cuối cùng để gắng gượng đứng dậy, khi thừa dịp khi ý thức của mình vẫn còn minh mẫn ra khỏi mật thất.

Vì ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ dần, các giác quan không còn nhạy bén nữa, nàng ta hoàn toàn không ý thức được giữa mật thất lại còn có sự tồn tại của người thứ ba.

Một bóng người đối diện đi về phía nàng ta, Thượng Quan Tình Hi lập tức cần kiếm trong tay quơ qua, nhưng chưa kịp ngưng tụ sức mạnh thì đã bị mất trọng tâm, nhào người về phía trước.

Không có sự tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo như trong tưởng tượng, thay vào đó, nàng ta đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc trên người của người đó khiến nàng ta không kiềm được nỉ non: “Dật, là huynh sao? Dật?”

Chủ nhân của thân thể này đột nhiên khựng người lại sau tiếng gọi của nàng ta, trên gương mặt bình thường kia đầy sự kinh hãi không thể tin được.

“Dật, ta đã giết hắn rồi, ta giết hắn rồi, ta đã báo thù cho chúng ta rồi, rốt cuộc ta cũng có thể giải thoát được rồi, rốt cuộc… rốt cuộc cũng có thể đi gặp huynh…”

Cả người nam nhân kia đột nhiên căng cứng, không chớp mắt nhìn người trong lòng đã sớm mất đi tri giác, giọng nói run rẩy: “Nàng… Nàng là Vân Ca? Nàng là Vân Ca của ta?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất