Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 386: Bất Dạ thành bị tấn công

Có một câu thế này, người tính không bằng trời tính, bên này Linh Diên còn chưa xử lý phiền phức xong thì Công Tử Diễn đã nhận được tin tức từ ngoài thành.

Xem qua nội dung trong thư, nàng ấy không khỏi trợn trắng mắt chế nhạo Linh Diên: “Bệnh này của muội đến đúng thời điểm quá đi!”

Linh Diên còn đang đơ người chưa phục hồi tinh thần kịp, nghe Công Tử Diễn nói vậy thì hơi sửng sốt, lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Sao vậy?”

“Tự muội xem đi!”

Linh Diên vừa nhận lấy thư xem thì đôi mắt xinh đẹp đã lóe ra hàn quang.

“Đúng là sóng gió không yên, hết lớp này đến lớp khác, Long đế quốc này loạn đến thế nào rồi chứ? Độc tang thi còn chưa ngừng mà đã đến nhiều dâm thú như vậy rồi? Cứ như vậy thì còn muốn con người tồn tại thế nào nữa, cứ diệt vong thẳng luôn cho xong.”

Tin tức được Hoa Nghiêu gửi đến, mới chỉ mấy ngày mà hắn đã truyền tin đến, đủ để thấy được đối phương đã thả đám quỷ quái đó ra ngoài rồi.

Hai tỷ muội không biết là nếu không phải có Ngọc Ngân và Vệ Giới ở đây thì chỉ sợ hiện giờ tình cảnh ở đại lục Tứ Phương đã càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn được sự lây lan của bệnh độc, hơn nữa đáng sợ hơn chính là mấy thứ này còn có thể bay.

Chỉ dựa vào thực lực của hai người Vệ Giới và Ngọc Ngân thì còn lâu mới đủ.

“Tỷ tỷ dự định thế nào?”

Ánh mắt Công Tử Diễn đột nhiên trở nên tàn nhẫn: “Hiển nhiên là phải ra ngoài giết địch, sao có thể để chúng nó tự tại gây họa cho nữ nhân chứ? Để chúng sinh sôi càng nhiều sao?”

“Không được, tỷ chỉ đi một mình thì ta lo lắm, ta đi cùng tỷ.”

“Muội giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ được, sao có thể đi cùng ta?” Muội cứ ở lại Bất Dạ thành đi, ở đây vẫn tương đối an toàn, đợi ta tìm hiểu tin tức xong rồi sẽ quyết định có mang theo muội hay không.”

“Tỷ, làm gì phiền vậy chứ? Ta có Bạch Tra, nó có thể cõng ta bay mà!”

Bạch Tra lập tức yếu ớt đáp lời nàng: “Chủ nhân, linh lực của người đã hoàn toàn biến mất rồi, lúc này Hắc Thuần còn không ra nổi nữa? Người bảo Tiểu Bạch ta bay thế nào đây?”

Khóe miểng Linh Diên giật giật, chết tiệt, sao lại xui đến vậy chứ, cả đám này chỉ sợ nàng rước lấy phiền phức cho bọn chúng thôi đúng không?

Nàng mở hai tay ra nhìn ký hiệu hình ngân châm đã gần như không thể nhìn thấy được, cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn Công Tử Diễn.

“Được rồi, ta sẽ ngoan ngoãn chờ ở nhà, đỡ phải khiến tỷ phiền lòng.”

Công Tử Diễn bất giác thở phào: “Ừm, ta sẽ quay về nhanh thôi.”

Tiễn Công Tử Diễn đi, Linh Diên buồn bực quay về Minh Nguyệt lâu.

Dược viên đã bị nàng làm nổ tung rồi, chỉ đành phải tạm thời chuyển đến đây nghiên cứu.

Vì lo rằng sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Linh Diên chọn một gian phòng nhỏ trong góc hẻo lánh nhất, dù có xảy ra chuyện gì thật thì cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Minh Nguyệt lâu.

Dù sao Minh Nguyệt lâu cũng là địa bàn của Công Tử Diễn mà, trước kia khi tạo nên nó cũng đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết nữa kìa!

Tuy rằng hiện tại bọn họ không thiếu tiền, nhưng xây dựng lại cũng phải hao tốn nhiều thời gian và công sức, và giờ bọn họ cũng không có thời gian để dành cho việc đó.

Chỉ thu dọn nhanh chóng một chút thôi, Linh Diên đem hết dụng cụ của mình vào phòng.

Thành quả lần trước tuy đã bị hủy hết rồi, nhưng trí nhớ Linh Diên vẫn còn, lại có không gian Huyền Băng là nơi dự trữ thuốc, phần lớn dược liệu đều được bảo quản tốt nên dù giờ nàng có lấy ra nghiên cứu cũng không vấn đề gì.

Đầu tiên là thi độc, kế đến là dâm thú, không biết tiếp theo bọn chúng còn nghiên cứu ra bao nhiêu thứ quỷ quái nữa, người đứng đằng sau này sao mà biến thái thế không biết?

Để nắm được quyền chủ động, việc có được thuốc giải thi độc đã là chuyện gấp lửa sém lông mày rồi.

Khi đại lục Tứ Phương đã dần nhận ra được sự tồn tại của dâm thú và đưa ra biện pháp đối phó thì trong một cái hang ở một nơi nào đó ở Long đế quốc đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng dâm loạn dơ bẩn…

Trong không gian đầy máu trộn lẫn với mùi hôi tanh nồng nặc, một nữ tử đang độ tuổi thanh xuân trang điểm đậm đứng dậy khỏi người con dâm thú bị ngã, liếm đôi môi đỏ mọng đẫm máu rồi dựa người vào chiếc giường nhỏ bằng da hổ phía sau, đưa tay lên búng một cái.

Ngay lập tức, hai thiếu nữ quần áo hở hang vặn vẹo lắc hông như rắn cẩn thận thong dong bước vào: “Tham kiến cung chủ, bể nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đi tắm rửa.”

Nữ tử miễn cưỡng mở đôi mắt đỏ như máu đang khép chặt lên, tùy tiện vén sợi tóc bên trán, từ vùng trán bên phải đến thái dương hiện ra rõ ràng hình hai con trăn màu đỏ với đôi mắt dữ tợn, răng nanh hung hãn.

Kết hợp với lớp trang điểm tuyệt đẹp độc nhất vô nhị kia của nàng ta, cả người nàng ta cứ như một người rắn xinh đẹp điên cuồng và đầy hoang dã, nàng ta lạnh lùng nằm đấy, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người khác không rét mà run.

Nữ nhân thản nhiên duỗi hai tay được sơn màu đỏ rực, nâng gương mặt như xà tinh lên: “Chuyện bổn cung giao cho các ngươi giờ thế nào rồi?”

“Khởi bẩm cung chủ, dâm thú đã lan tràn từng đợt vào đại lục Tứ Phương rồi, tuy Vệ Giới và Ngọc Ngân đã ngăn được một đám nhưng lại không kịp ngăn hết những đám còn lại, bọn chúng đã tấn công mạnh mẽ dựa theo kế hoạch rồi, tin chắc là không bao lâu nữa sẽ đạt được thành quả như dự kiến.”

Xà tinh liếc mắt một cái, gương mặt quyến rũ: “Hai nha đầu kia thì sao?”

“Bẩm cung chủ, Công Tử Diễn đã rời khỏi Bất Dạ thành rồi, nhưng bọn thuộc hạ lại bất ngờ là còn một người ở lại vẫn chưa rời đi.”

Xà tinh đột nhiên quay đầu lại: “Ý ngươi là Linh Diên kia?”

“Đúng là nàng, kỳ thật, lần này nàng không tham gia cùng, thuộc hạ vẫn đang điều tra, tin là ít ngày nữa sẽ có thông tin thôi.”

Ánh mắt yêu tinh rắn lập tức lạnh xuống: “Ngu xuẩn, còn điều tra gì? Nha đầu này mới chính là đối thủ mạnh nhất của chúng ta! Nếu hai người bọn họ đã tách nhau ra thì dù là nguyên nhân gì cũng lập tức hạ lệnh bắt nàng ta về đây!”

Tuy bọn họ vẫn chưa giao đấu với các nàng, nhưng trận chiến giữa nước Tư U và nước Yến cũng đã đủ để nhìn ra hai người không hề yếu đuối như trong tưởng tượng, cả hai ở chung thì có lẽ hơi rắc rối, nhưng giờ chỉ còn một người, ha ha, còn gì hơn nữa!

Hai thị nữ lập tức nhận ra được tính nghiêm trọng trong lời của cung chủ, cả hai lập tức nhận mệnh đi khỏi: “Vâng, thuộc hạ làm ngay!”

Khi trong hang đã khôi phục lại sự im lặng, khóe miệng xà tinh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười sởn gai ốc: “Công Tử Diễn, Linh Diên? Ha ha, có thể được Mặc Ngân coi trọng và bảo vệ kỹ càng đến vậy, bổn cung rất tò mò rốt cuộc là hai người các ngươi có thể bảo vệ được mình đến đâu đây?”

Đêm đó, trong lúc đang mơ ngủ, Linh Diên đột nhiên ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc, mí mắt nặng trĩu lập tức bừng mở, tản ra ánh sáng sắc bén trong đêm tối.

“Chủ tử, có sát khí, phải cẩn thận!”

Linh Diên bật dậy khỏi giường, nín thở rồi từ từ đi đến bên cửa sổ.

Khi nàng vén màn lên thì ánh lửa bên ngoài lập tức chiếu sáng gương mặt nặng nề: “Túy Sinh Mộng Tử, các ngươi đâu rồi?”

Linh Diên nhanh chóng mở của phòng chạy ra ngoài, bốn vị hộ pháp áo đen lập tức xuất hiện trước mặt nàng.

“Chết tiệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy người bọn họ mặt không chút thay đổi đáp lại: “Có kẻ địch tấn công!”

Linh Diên vừa nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ thì không khỏi nổi giận: “Vậy sao các ngươi còn không mau ra tay đi? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi cứu người đi!”

Nhưng, bốn người bọn họ lại vẫn đứng yên đó không nhúc nhích: “Chức trách của thuộc hạ là bảo vệ tiểu thư, không được rời khỏi dù chỉ một tấc.”

Linh Diên đang muốn gây khó dễ thì giọng của tiểu Băng Dực trong linh hải đã vang lên: “Bọn họ làm không sai tí nào, chủ tử, giờ người không còn chút linh lực nào cả, phải cần được bảo vệ.”

Linh Diên nôn nóng vô cùng: “Minh Nguyệt lâu có trận pháp mà, ta không sao đâu, các ngươi mau đi giúp những người khác đi.”

Túy Sinh Mộng Tử vẫn không làm theo lời nàng, nét mặt vẫn không thay đổi đứng đó: “Bất Dạ thành cũng có trận pháp.”

Nhưng bọn chúng vẫn có thể xông vào, nói cách khác, dù Minh Nguyệt lâu có trận pháp thì cũng không thể đảm bảo bọ chúng có thể xông vào hay không.

Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ nhị tiểu thư chứ không phải những người không liên quan kia.

Những lời này tuy không nói rõ ra, nhưng từ ánh mắt của bọn họ Linh Diên đã có thể nhìn thấu

Nhìn thấy làn khói dày đặc ngày càng bao phủ Bất Dạ thành, trong lòng Linh Diên không hiểu sao lại thấy xót xa khó hiểu.

Chết tiệt, sao nàng lại mất linh lực vào lúc này chứ?

“Các ngươi mau mang ta ra ngoài, chúng ta không thể làm như không có việc gì mà đợi mãi ở đây được, ta cam đoan sẽ đi theo bên cạnh các ngươi, được chưa?”

Túy Sinh Mộng Tử đang muốn cự tuyệt thì ánh mắt Linh Diên lại đột nhiên lạnh xuống: “Đó là các huynh đệ tỷ muội của các ngươi đấy, là những người mà Công Tử Diễn đã hết lòng bồi dưỡng ra, là những người còn sống sờ sờ đấy, chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết cả sao?”

Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, mặc dù không quen biết nhiều người như Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhưng cũng xem như lớn lên ở Bất Dạ thành, nơi này cũng lưu giữ rất nhiều ký ức của bọn họ. Giờ khắc này lại trơ mắt nhìn những người ở đây gặp nạn, trong lòng bọ họ sao dễ chịu được chứ?

Dưới những lời quát mắng của Linh Diên, bốn người chỉ do dự một chút rồi lập tức theo nàng ra khỏi Minh Nguyệt lâu.

Khi năm người đi tới phía trước, nhìn thấy đám dã thú không biết từ đâu chui ra đang điên cuồng cắn xé cả nam nhân và nữ nhân, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.

Nhìn thấy trong đám dã thú đó còn có một vài người, vừa nhìn thấy vầng sáng ngưng tụ quanh người bọn họ, đôi mắt Linh Diên lạnh xuống: “Tất cả đều là cao thủ tử cấp, nguy rồi, bọn chúng đến từ Long đế quốc, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất