Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 414: Thiên tài được sinh ra vì độc

Muội muội của bọn họ đâu cần bọn họ nhắc nhở, xem kìa, chuyện gì cũng quản, tất cả đều bày ra rõ ràng, thậm chí suy nghĩ còn thấu đáo hơn bọn họ.

Linh Diên quả thực là thiên tài sinh ra vì độc mà!

Lúc mấy người cảm thán, giọng nói của Linh Diên vẫn không ngừng, “Công lao lần này ta định ghi cho Phượng Trì sơn trang, không biết ý mấy vị ca ca thế nào?”

Câu này nghe tuy đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại cực kỳ kinh khủng. Nhìn ngoài mặt có lẽ Phượng Trì sơn trang sẽ vì vinh dự đặc biệt này mà hoàn toàn vang danh bốn phía, thậm chí có khả năng ban ơn cho hậu thế, trở thành tổ chức chói mắt nhất trên đại lục Tứ Phương. Nhưng sau lưng, điều đó cũng có nghĩa là bọn họ sắp phải đối mặt với nhiều đối thủ nham hiểm hơn, rất có thể những đối thủ đó đến từ Long đế quốc.

Mặc dù tiểu nha đầu này không nói rõ thân thế của mình, nhưng năm đó quả thật nàng bị người đưa đi, bây giờ lại cường thế trở về như vậy, căn cơ của gia tộc nàng sao có thể đơn giản được?

Nơi cường đại như Bất Dạ thành, còn chẳng phải nói diệt là diệt sao?

Nếu lúc này đẩy Phượng Trì sơn trang ra ngoài, rất có thể nó sẽ trở thành Bất Dạ thành tiếp theo.

Năm nam nhân trong chớp mắt đã sắp xếp lại những mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối này rõ ràng, lúc đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của Linh Diên, năm người đồng thời nói.

“Tất nhiên rồi, trang chủ của Phượng Trì sơn trang vốn là muội, tất nhiên muội nói thế nào là thế đó. Không có muội làm gì có Phượng Trì sơn trang hôm nay?”

“Phượng Trì sống là của muội, chết cũng là của muội. Bất kể muội muội đưa ra quyết định thế nào, bọn ta cũng sẽ kiên quyết đi theo, thề sống chết đi theo!”

Mạng của bọn họ là do tiểu nha đầu nhặt về, chết cũng không sợ, còn e ngại cái gì?

Linh Diên nghe xong, trong lòng lại không kìm được rung động, “Các ca ca, ta không có ý đó, ta…”

“Nha đầu ngốc, muội là của bọn ta, bọn ta cũng là của muội, chúng ta là huynh muội, giữa huynh muội nào có phân biệt?”

“Đúng vậy, muội không cần giải thích, bọn ta hiểu cả. Yên tâm đi, có lẽ đây chính là số phận đã định sẵn, một ngày nào đó trong tương lai, muội, bọn ta đều phải đối mặt!”

“Cảm ơn, cảm ơn các ca ca. Các huynh yên tâm đi, chỉ cần ta vẫn còn, bất kể là Phượng Trì hay mọi người, chúng ta cũng sống cùng sống, chết cùng chết!”

Đã có sự cam đoan của các ca ca, tự nhiên Linh Diên cũng không còn nỗi lo về sau. Nàng kích động ôm bọn họ, mấy người nắm tay nhau tự giác tạo thành một vòng tròn. Sau khi động viên nhau cố gắng lên, Linh Diên mới trở về mật thất sau núi dưới sự thúc giục của mấy vị ca ca, định nghỉ ngơi.

Thế nhưng người nằm rạp dưới đất, trên người chất một đống lá rụng sao trông lại giống Vệ Giới thế?

Ánh mắt Linh Diên lóe lên, chợt vỗ trán mình, “Trời ạ, vậy mà quên mất hắn, tên này không chết chứ?”

Linh Diên không ý thức được lúc này trên mặt nàng nào còn cảm giác đắc ý khi thực hiện được kế sách lúc trước?

Có thể nói lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ sốt ruột và hối hận bấy nhiêu.

Linh Diên bước qua, cẩn thận “vớt” người nào đó nằm rạp dưới đất lên, hơi nóng thiêu đốt trên người hắn khiến tay nàng chợt nóng lên: “Không xong rồi, vậy mà lại phát sốt.”

“Dậy, dậy, Vệ Giới? Vệ Giới?” Linh Diên vỗ mạnh vào mặt hắn hai cái, trên gương mặt trắng bệch lập tức hiện lên mấy dấu ngón tay, người nào đó nhìn mà trong lòng chột dạ, “Thế này, thế này cũng cố tình gây sự quá rồi. Chỉ đi ngoài một chút mà thôi, sao còn, còn bị bệnh chứ?”

Ngoài miệng thì Linh Diên oán trách nhưng tay lại vô thức bắt mạch cho hắn. Mạch tượng này lại rất khó lường, Linh Diên sợ tới mức sắc mặt chợt thay đổi: “Sao có thể như vậy? Sao tự nhiên hơi thở lại rối loạn như vậy?”

Nội tức chạy lung tung đụng khắp nơi trong cơ thể không theo quy tắc nào, hắn vốn đã suy yếu, làm sao có thể chịu nổi những va chạm như vậy, thảo nào hắn lại phát sốt. Nếu không kiểm soát được ngọn lửa này, chỉ sợ hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ tới đây, nàng dùng hết sức bình sinh kéo hắn ra khỏi đống lá, nhưng lúc đi tới vách núi lại vô cớ nhức đầu cau mày: “Ngươi còn chưa chết mà, sao lại nặng như vậy?”

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải kêu Bạch Tra ra, “Nào, ngươi cõng hắn đi đi.”

Bạch Tra mặt mày không tình nguyện, “Chết thì thôi, sao người còn phải cứu?”

Linh Diên nghe Bạch Tra buông một câu như vậy, lập tức có chút chột dạ, “Ta, ta thân là thầy thuốc, sao có thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mình? Huống chi nếu lần thí nghiệm này không có hắn sự đóng góp quên mình của hắn, làm sao suông sẻ được như vậy? Nếu chúng ta giống hắn năm đó thì khác hắn chỗ nào?”

Bạch Tra nhướng mắt, “Nói thế nào cũng là người có lý.”

Dứt lời, thân hình của nó biến đổi, nó cắn quần áo người nào đó, trực tiếp ném hắn lên lưng, động tác qua quýt mà thô bạo. Linh Diên nhìn mà cau mày, nhưng cũng không nói thêm câu gì.

Đối với nàng, có thể cứu đã là nhân nghĩa rồi, nếu còn quan tâm tới cảm giác của hắn, chẳng phải nàng liền biến thành thánh mẫu hay sao?

Bạch Tra nhẹ nhàng ném Vệ Giới tới chỗ vách đá, cuối cùng vẫn là Linh Diên tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được người vào phòng thí nghiệm của mình.

“Xem ra thí nghiệm lần này khiến tất cả nội tức của ngươi bị rối loạn, ngươi có thể kiên trì được đến bây giờ, ta có nên nói ngươi ngốc hay không?”

Theo tình huống của hắn, trước đó hiển nhiên đã có dấu hiệu, nhưng hắn lại chẳng hó hé một tiếng, kiên trì làm xong thí nghiệm.

Linh Diên thầm thở dài, cam chịu số phận nhìn gương mặt của Vệ Giới.

Nàng đã sớm biết dung mạo của Chiến vương nước Tư U không tầm thường, cho dù lúc trước mang theo vết sẹo dữ tợn như vậy cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của hắn, ngược lại còn tăng thêm một chút vẻ đẹp hoang dã và khí phách. Nhưng bây giờ sau khi vết sẹo của hắn được xóa một cách hoàn hảo, hiện ra chính là một gương mặt sắc sảo rõ ràng, hoàn mỹ như được Thượng Đế điêu khắc cẩn thận. Gương mặt này không có cái gọi là cảm giác yếu ớt mà mang đến cho nàng một loại khí phách và ngông cuồng.

Thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù bây giờ hắn đang nhắm mắt cũng không hề ảnh hưởng tới phong thái quanh người hắn. Nhắm mắt cũng có thể khiến người ta không rét mà run, nếu mở mắt, chỉ sợ khí thế của người này sẽ càng rõ ràng.

Linh Diên bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Nể tình ngươi giúp ta một việc lớn như vậy, bổn cô nương sẽ làm người tốt một lần, xem bệnh cho ngươi.”

Xem như báo đáp ân huệ của ngươi lần này, từ nay về sau ta không muốn dính dáng gì tới ngươi nữa.

Khoảnh khắc Linh Diên xoay người hoàn toàn không phát hiện mí mắt của người nào đó động đậy mất tự nhiên.

Tuy rằng thực lực của Vệ Giới mạnh mẽ nhưng cũng không phải bách độc bất xâm, vì phải làm thí nghiệm nên hắn đã trút bỏ hết thực lực trên người. Sau khi khói độc xâm nhập cơ thể sẽ khiến lực ngưng tụ trong đan điền của hắn giảm đi, đến khi thực lực của hắn tăng lên liền tạo thành cục diện trong ngoài không cân bằng. Đó cũng là lý do vì sao nội tức lại hỗn loạn như thế. Nếu muốn khống chế tình huống hiện tại của hắn nhất định phải hạ nhiệt độ trước. Cũng may trong mật thất của nàng cái gì cũng có, sau khi phong bế mấy đại huyệt trên người hắn lại cho hắn ăn mấy viên đan dược bảo tâm hộ mạch, sau đó không chút do dự ném người vào trong Hàn Băng trì.

Mọi người đều biết một đạo lý, nóng nở ra lạnh co lại, sau khi đặt cơ thể nóng hổi của Vệ Giới xuống hồ nước lạnh như băng, người đang trong trạng thái nửa hôn mê chợt mở mắt.

Cảm giác trong nóng ngoài lạnh khiến cơ thể hắn lập tức tê liệt, môi trên và môi dưới liên tục run rẩy. Sau khi hắn khôi phục ý thức, khóe môi không khỏi nở nụ cười khổ: “Nàng nữ nhân này, đúng là nhẫn tâm mà!”

Linh Diên thảnh thơi nằm trên cái võng bên cạnh, đôi mắt khép hờ, lười biếng nói một câu.

“Hàn Băng trì của ta không phải nơi người bình thường có thể tiến vào, bây giờ ngươi khí tức bất ổn, nếu tỉnh rồi thì tự mình điều tức đi. Huyệt đạo quan trọng đã phong bế, sẽ không để ngươi bị hàn khí nhập thể.”

Linh Diên nói xong dường như đã mệt, chẳng mấy chốc đã truyền tới tiếng hít thở đều đều của nàng.

Vệ Giới biết hiện tại nàng đang trong tình huống tinh thần mệt nhọc cực độ, vừa đau lòng đồng thời cũng bất đắc dĩ với phương thức đối đãi qua quýt và thô bạo của nàng. Nhưng hắn cũng biết nàng có thể làm đến bước này đã khó khăn lắm rồi, hắn không nên tham lam hơn. Huống cho hắn cũng giống nàng, đang rơi vào trạng thái mệt mỏi vô cùng. Vì vậy hai người không ai nói gì, một ngủ, một nửa ngủ nửa tu luyện, toàn bộ mật thất phía sau núi cũng hoàn toàn yên tĩnh lại. Bọn họ hiển nhiên không biết nghiên cứu của mình đã mang tới chấn động thế nào cho đại lục này.

Phượng Trì sơn trang cử ra một đội tiên phong nhỏ, sau khi ăn đan dược do Linh Diên điều chế thì nghênh ngang ra khỏi sơn trang, tiến vào bầy tang thi, đến tất cả quốc gia, mang đến hy vọng sống sót cho bọn họ. Đồng thời họ còn đích thân dẫn người của mình đi tới đi lui trong đám tang thi, sau khi nghiệm chứng hiệu quả mới đưa ra yêu cầu dược liệu của Linh Diên.

Hoàng thất các quốc gia tận mắt chứng kiến hiệu quả của loại giải dược này đều phấn khởi vô cùng, đồng thời rất nhiều người hưởng ứng, để người từng uống thuốc đi thu thập dược liệu trước.

Nếu sự truyền nhiễm của độc tang thi mang tính phổ biến, vậy thì những người khổ sở vì chịu đựng chất độc này như bọn họ khi biết có giải dược tất nhiên sẽ liều mạng đi thu gom. Có câu càng nhiều người kiếm củi thì lửa cháy càng lớn, chỉ trong vòng nửa tháng, cả đại lục đã sôi trào. Mà tên của Phượng Trì sơn trang cũng hoàn toàn như dự đoán của Linh Diên, vang danh thiên hạ, đi vào lòng mỗi người, trở thành một huyền thoại được mọi người biết đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất