Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 415: Phản ứng của đế quốc

Bởi vì đại lục Tứ Phương làm chuyện này đủ kín đáo, hơn nữa sau khi uống giải dược, nhiệm vụ hàng đầu của mọi người chính là tìm thêm nhiều dược liệu. Chỉ cần đám tang thi kia không tấn công bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ không lãng phí thời gian đối phó với chúng vào lúc này.

Do động tĩnh nhỏ nên đến khi Long đế quốc nhận được tin tức, nửa tháng an toàn đã trôi qua.

Đừng xem thường nửa tháng này, nửa tháng có thể khiến độc tang thi nhanh chóng lan tràn mọi ngóc ngách của đại lục Tứ Phương, cũng có thể khiến hết đám người này đến đám người khác tiến vào trạng thái “bệnh tật”.

Nền y học của đại lục Tứ Phương lạc hậu hơn của Long đế quốc, không đủ tư cách để nghiên cứu độc tang thi. Tuy rằng bọn họ đã nhận được phương thuốc Linh Diên truyền đi, nhưng làm sao cũng không hiểu được dược vật phía trên. Rõ ràng tương sinh tương khắc nhưng lại đồng thời xuất hiện trên một đơn thuốc, đúng là không tiện ra tay, cũng không thể nào ra tay.

Bọn họ không biết những dược liệu này chỉ là dược liệu có nhu cầu lớn nhất, vẫn còn thiếu rất nhiều dược vật nàng nghiên cứu ra. Mấy loại dược liệu mấu chốt nhất nằm trong không gian của nàng, đó là sơ hở mà bọn họ nghĩ mãi cũng không ra.

Trên mặt dược liệu không có đường nào, nhưng số dược liệu không ngừng được đưa vào cổng lớn của Phượng Trì sơn trang đã đã gia tăng sự chú ý của cấp cao Long đế quốc. Danh hào của Phượng Trì sơn trang cũng vang dội cả đại lục vào nửa tháng sau.

Sau khi nữ tử váy đỏ nghe thấy tin tức bùng nổ như vậy không ngồi yên được nữa.

“Là Linh Diên, đúng không? Nhất định là tiểu tiện nhân đó, trừ nàng ta ra không ai có thể phá giải bệnh độc của chúng ta. Linh Diên chết tiệt, sớm biết vậy ba năm trước ta đã không cho phép ngươi tiến vào khu vực Long đế quốc”

Rõ ràng nàng ta đẹp tới không gì sánh bằng, nhưng lời nói ra lại sắc bén tột cùng, thậm chí vì phẫn nộ mà cả gương mặt đi tới bờ vực vặn vẹo biến thái. Người bên dưới thấy thế cơ thể run như cầy sấy, cũng không dám thở mạnh.

“Đi, kêu Mạnh Linh tới cho bổn cung!”

Nữ tử váy đỏ nổi giận là chuyện tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, lúc này một câu nói của nàng ta lập tức kéo bọn họ trở lại bờ vực của cái chết.

“Vâng, thuộc hạ đi kêu nàng ta ngay.”

Mạnh Linh hiển nhiên chính là Mạnh cô nương tai mắt cung cấp thông tin cho Linh Diên lúc trước. Chẳng qua trước khi Long Khôn đến đại lục Tứ Phương, nàng ta đã làm phản. Nhiều năm như vậy, không biết Linh Diên có còn nhớ nàng ta hay không.

Lúc trước trong trận đại chiến đoạt đích của Long Khôn, từng phe phái hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng, lúc đó tổ chức của Mạnh cô nương cũng xui xẻo bị Long Khôn giành được. Bây giờ nàng ta cũng tự nhiên trở thành thủ hạ của nữ tử váy đỏ. Ban đầu nữ tử váy đỏ này chú ý tới Linh Diên cũng không thể thiếu công lao của nữ nhân này. Linh Diên tuyệt đối không ngờ rằng tai mắt lúc trước vậy mà trong lúc vô tình đã chôn xuống một quả bom hẹn giờ lớn như vậy cho mình.

Chẳng mấy chốc Mạnh cô nương đã vội vã đi tới. Theo ánh sáng dần dần trở nên sáng tỏ, dung mạo của nàng ta cũng từ từ hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Mạnh Linh, trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, thậm chí trên mặt còn có tàn nhang hình cánh chim (ý chỉ tàn nhang kéo dài từ mang tai bên này, qua mũi, tới mang tai bên kia giống hình cánh chim), tuyệt đối là loại người chen vào trong đám đông sẽ bị bỏ qua. Nhưng một người như vậy lại có thể tránh được đủ loại nguy cơ sống đến bây giờ. Điều này đủ để chứng minh người này có chỗ hơn người ở phương diện nào đó, nếu không lúc trước đã không thể lọt vào pháp nhãn của Linh Diên.

“Mạnh Linh bái kiến cung chủ, không biết cung chủ có gì căn dặn?”

Giọng của Mạnh Linh có vẻ hơi khàn khàn, không phải giọng nữ tinh tế bình thường mà hơi thô, ngay cả quần áo của nàng ta cũng có khuynh hướng gọn gàng như nam trang. Chỉ riêng cách ăn mặc này, quả thật không tìm thấy đặc điểm nên có của nữ tử.

Nữ tử váy đỏ chán ghét lườm nàng ta, “Bổn cung hỏi ngươi, cuối cùng ngươi hiểu bao nhiêu về Linh Diên?”

Mạnh Linh hơi sững sỡ, rồi lập tức lạnh nhạt rũ mắt, “Những gì nên nói lúc trước thuộc hạ đã nói hết rồi. Đã bốn năm bọn thuộc hạ không liên lạc với nhau, hiểu biết của thuộc hạ về nàng ta vẫn chỉ dừng lại ở bốn năm trước. Không biết cung chủ đang nói đến mặt nào?”

“Không biết thì tự mình đi điều tra. Nữ nhân này là một tai họa không thể không trừ khử, nàng ta đã nghiên cứu ra giải dược của độc tang thi, còn tiếp tục như vậy nhất định nàng ta sẽ phá hỏng tất cả kế hoạch của bổn cung. Nàng ta, không thể giữ được!”

Mạnh Linh nghe xong thoáng cái ngẩng đầu lên, “Độc tang thi đã bị nàng ta giải rồi sao?”

Ánh mắt không chút độ ấm của nữ tử váy đỏ chợt nhìn về hướng nàng ta, “Thế nào? Độc tang thi giải được, hình như ngươi vui lắm thì phải?”

Mạnh Linh lập tức hốt hoảng quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cũng tuyệt đối không có ý đó. Chỉ là Long đế quốc nhiều luyện dược sư như vậy nghiên cứu bốn năm cũng không thể nghiên cứu ra, tại sao lại bị một người còn nhỏ tuổi như nàng giải được?”

“Ngươi hỏi bổn cung? Bổn cung còn muốn hỏi ngươi đây, nếu nữ nhân này mạnh như vậy, lúc đó ngươi nên nói cho bổn cung nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”

Trong lòng Mạnh Linh ấm ức cũng không dám nổi giận, chỉ có thể cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cút đi, ta muốn ngươi đến đại lục Tứ Phương điều tra rõ tất cả những thứ nên điều tra. Lần này bổn cung quyết không thể để nàng ta tiến vào Long đế quốc một bước!”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay.” Sau khi Mạnh Linh cung kính rời khỏi thạch thất lập tức đi nhanh vài bước, tuy rằng trên mặt vẫn hờ hững nhưng trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn.

Giải được bệnh độc tang thi gây rối toàn bộ nhân loại lại bị một người tuổi còn nhỏ như nàng giải được?

Tiểu nha đầu này quả nhiên không tầm thường, năm đó nàng ta đã nhìn ra thiên phú của nha đầu kia tuyệt đối không phải hai chữ thiên tài có thể khái quát được. Không ngờ rằng nhiều năm như vậy trôi qua, nàng lại thật sự tạo nên kỳ tích!

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, sợ rằng hôm nay bọn họ không thể bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống trao đổi tin tức như bốn năm trước nữa rồi.

Cùng lúc này, triều đình Long đế quốc cũng rối tinh rối mù. Sau khi Long Hạo Thiên nhận được tin tức từ đại lục Tứ Phương truyền tới thì không ngồi yên nữa, lập tức triệu tập quần thần, hỏi thăm về chuyện giải được độc tang thi.

Lúc này chư vị đại thần mới biết bệnh độc mang tính hủy diệt khiến bọn họ đau đầu nhiều năm, vậy mà thật sự bị người ta hóa giải. Từng người từng người đều không giấu nổi sự hưng phấn. Đương nhiên trong số đó không bao gồm tứ đại gia tộc và bát đại hào môn đang cầm quyền. Vì trên triều đình đế quốc, bọn họ vẫn có sự khác biệt với văn võ bá quan đơn thuần.

Nếu như nói bách quan xem như kiêng kị hoàng thất, vậy mấy gia tộc này đã chia bè kết phái từ lâu rồi. Một nửa ủng hộ Thần Nữ tộc, một nửa ủng hộ hoàng thất. Mà ủng hộ hoàng thất cũng chỉ giới hạn ở ủng hộ kẻ thượng vị, ngay cả cái gọi là ủng hộ cũng phải thương lượng dưới điều kiện ngang hàng.

Về phần một phe khác lại chưa từng đặt hoàng thất vào mắt, chuyện vào triều từ trước tới nay cũng là muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Bởi vì đứng sau bọn họ là Thần Nữ tộc, cho dù hoàng tộc có không cam lòng cũng không thể trắng trợn làm gì bọn họ.

Tứ đại gia tộc ngày xưa rất ít lộ diện, vậy mà lại đồng thời có mặt.

“Các ngươi đều nghe thấy cả rồi đúng không?” Long Hạo Thiên ngồi trên long ỷ nhìn xuống, mặc dù biểu cảm nghiêm nghị nhưng cho dù là ai cũng nghe ra vui mừng trong giọng nói của ông ta.

Đám quan viên phụ họa không ngớt lời, “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, vấn đề khiến chúng ta đau đầu nhiều năm cuối cùng cũng được giải quyết rồi!”

“Lý Huy, ngươi lập tức đến đại lục Tứ Phương, mời người phụ trách của Phượng Trì sơn trang này tới, sẵn tiện hỏi đơn thuốc của bọn họ. Để có thể cứu nhiều người hơn, kính dâng đơn thuốc cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao mấy năm nay Long đế quốc chúng ta đã giúp đỡ bọn họ không ít!”

Lời nói chắc chắn của Long Hạo Thiên lập tức khiến thừa tướng Lý Huy do dự, “Hoàng thượng, chuyện này, e rằng không đơn giản!”

Long Hạo Thiên bực mình nhíu mày, “Sao lại không đơn giản?”

“Hoàng thượng, theo điều tra của vi thần, giải dược của đại lục Tứ Phương đã được phân phát gần nửa tháng nhưng bây giờ mới truyền tới Long đế quốc chúng ta, đủ để thấy bọn họ vẫn có chút lòng riêng.”

Long Hạo Thiên nghe xong hoàn toàn không để tâm, “Không sao, ngươi chỉ cần truyền đạt ý chỉ của trẫm là được.”

Ông ta không tin ý chỉ hạ xuống, một tổ chức nhỏ bé của đại lục Tứ Phương lại không đặt hoàng thất của đế quốc hùng mạnh bọn họ vào mắt.

Lý Huy nghe vậy chỉ có thể thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không dám trái lệnh, nhận lệnh.

“Đại lục Tứ Phương nghiên cứu ra giải dược, đáng lý nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao trẫm lại không vui chút nào? Trẫm bỏ ra bao nhiêu bạc, nuôi bao nhiêu luyện dược sư, nhưng kết quả cả đám các ngươi đã tạo ra cho trẫm cái gì? Dưới tình huống tài nguyên sung túc như vậy, dưới tình huống thời gian dồi dào như vậy mà cả một tổ chức nho nhỏ của hạ giới các ngươi cũng không sánh nổi! Trẫm thật sự muốn hỏi các ngươi, cuối cùng mấy năm nay các ngươi đã làm những gì?”

Sau khi hưng phấn ngắn ngủi, Long Hạo Thiên liền ý thức được tuy rằng đại lục Tứ Phương đã nát bét nhưng có vẻ từ đầu tới cuối người ta chưa từng từ bỏ. Cho dù người còn sống chưa được một phần mười lúc trước, bọn họ vẫn tạo ra kỳ tích mà hùng mạnh như Long đế quốc cũng không thể.

Nhiều luyện dược sư như vậy đều bó tay chịu trói trước độc tang thi, vậy mà lại bị một tổ chức giang hồ nho nhỏ giải quyết.

Long Hạo Thiên kinh ngạc, đồng thời cũng tràn ngập hứng thú với tổ chức này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất