Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 421: Mạnh Linh bị cắt ngón tay

“Ý ngươi là gì?”

“Ý gì thì ngươi rất rõ ràng mà, Mạnh Linh. Trùng hợp một lần là trùng hợp, trùng hợp hai lần thì ngươi nghĩ đây vẫn là sự trùng hợp sao? Ha ha, đừng nghĩ người khác ngu xuẩn như vậy chứ.”

Ngươi biết ta là Linh Diên thì đã sao? Những người biết thì đều nghĩ nàng đã chết, người không biết thì cũng chỉ nhắm đến thực lực của nàng thôi, như vậy thì ta cứ tiếp tục là Phượng Nguyên thì có gì ảnh hưởng đến ta đâu? Ngược lại là ngươi… lần này đến đây sợ không đơn giản là chỉ muốn lấy được đơn thuốc giải đúng không?”

Mạnh Linh không ngờ tiểu nha đầu Linh Diên này lại có thể nhìn thấu tất cả như vậy, nhất thời không thể nói nên lời. Nàng ta thấy nàng từ khóe đến đuôi mắt đều lộ ra sự tự giễu.

“Tại sao lại phải phô trương như thế? Tại sao lại để nàng ta phát hiện ra ngươi? Tại sao lại làm ta khó xử chứ? Linh Diên, ta vốn không có ý hại ngươi, nhưng do ngươi ép ta thì đừng trách ta có lỗi với ngươi!”

Hơi thở của Mạnh Linh đột ngột biến đổi, Linh Diên mới vừa ngước mắt lên đã đụng phải đôi mắt hung ác nham hiểm như kền kền của nàng ta.

Nàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Gương mặt bình thản của Mạnh Linh trở nên u ám: “Ba mươi cao thủ tử cấp, hơn hai mươi con dâm thú tuy đã hủy được Bất Dạ thành nhưng không hủy được ngươi. Linh Diên, ta thực sự rất hiếu kỳ, làm sao ngươi có thể hóa giải được nguy cơ đó chứ?”

Linh Diên vừa thấy tình thế không đúng đã định rời khỏi đây, nhưng đợi nàng nhận ra nguy hiểm thì Mạnh Linh đã khống chế được nàng rồi.

Sau khi phát hiện mình lại bị nàng ta dùng linh lực cách không ngăn lại không thể nhúc nhích được, Linh Diên nhướng mày, kinh ngạc ngẩng đầu.

“Thực lực của ngươi đã đạt đến bạch giai rồi sao?”

Con ngươi đen của Mạnh Linh đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn nàng:

“Nhìn không ra đấy, một kẻ xích giai nho nhỏ ngu ngốc lại có thể nhìn ra được cấp bậc linh lực của ta?”

“Ngươi đúng là bạch giai ư?”

Mạnh Linh cười nhạo một tiếng: “Thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể thoát khỏi tay ta?”

Bị cười nhạo trước mặt mọi người như vậy, Linh Diên rất khó chịu, lần đầu tiên nàng hận bản thân lúc trước sao lại tiện tay thêm một giọt nước thuốc vậy

chứ?

Nếu không vì vậy thì sao giờ nàng lại bị người ta khinh bỉ như vậy?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thực lực nàng có khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng chỉ là tử giai sơ cấp thôi, căn bản không có khả năng đối đầu với Mạnh Linh đã tiến vào bạch giai!

Linh Diên buồn bực muốn chết, nàng trợn mắt nhìn nàng ta: “Xích giai thì

làm sao? Xích giai thì có gì xấu hổ hả? Ngươi cũng không nhìn lại ngươi bao nhiêu tuổi, ta bao nhiêu tuổi? Ngươi tu luyện ở đâu, ta tu luyện ở đâu? So mấy thứ đó với ta thì sao ngươi không so sánh luôn gương mặt của ta với ngươi luôn đi?”

“Ngươi…” Tục ngữ nói đánh người không tát vào mặt, có bóc trần cũng

không nên vạch ra khuyết điểm của người đó, nhưng Linh Diên lại cố ý muốn đối đầu với nàng ta.

Trông gương mặt khi tức giận của nàng ta đã không đẹp tí nào, giờ càng thêm vặn vẹo, người nàng ta run run, chỉ tay về phía nàng.

Linh Diên lập tức nhíu mày, khi những ngón tay của Mạnh Linh còn chưa chỉ thẳng đến nàng thì một tia sáng và bóng đen đột nhiên vụt qua.

Trước khi Mạnh Linh kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì nàng ta đã trơ mắt thấy ngón giữa vốn chẳng trắng gì chưa kịp vươn ra đã tách lìa khỏi bàn tay của mình….

“Bộp” một tiếng, ngón tay nàng ta cứ như vậy rơi xuống trên nền hắc diệu thạch.

Mặc dù vết máu đỏ tươi trên sàn không rõ lắm nhưng tiếng máu tí tách lại rợn cả người. Hơn nữa điều khiến nàng ta hoảng sợ hơn chính là nàng ta lại không cảm giác đau đớn tí nào, dù ngón tay đã đứt lìa khỏi bàn tay rồi.

Nàng ta ngơ ngác đứng đấy, cúi đầu nhìn ngón tay đứt, lại nhìn bàn tay phải

thiếu mất một ngón của mình, cứng người.

Trong đại sảnh lớn như vậy lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ hô hấp của mọi người. Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Linh Diên cảm thấy áp lực trên người mình đột nhiên biến mất.

Sau khi được giải thoát, Linh Diên lập tức nhảy ra khỏi chỗ bên cạnh Mạnh Linh, đứng trong phạm vi an toàn. Nàng nâng cằm lên, mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta.

“Là ngươi làm đúng không?” Không biết qua bao lâu, Mạnh Linh ngẩng đầu, đôi mắt vốn hung ác nham hiểm lúc này mới bình tĩnh lại.

Linh Diên chẳng nói đúng sai, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Không phải ngươi muốn lĩnh giáo sao? Cả đời Linh Diên ta ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt, ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Thế nào? Mùi vị bị cắt đứt ngón tay tốt chứ?”

“Tại sao ta lại không có cảm giác gì?” Nàng ta trơ mắt nhìn ngón tay mình rơi xuống nhưng lại không cảm thấy đau đớn tí nào. Cảm giác tê dại này khiến nàng ta sợ hãi sởn gai ốc.

Linh Diên hờ hững liếc nàng ta một cái: “Nếu vừa rồi ngươi uống thuốc giải độc rồi rời đi thì giữa chúng ta xem như xong, ngươi không nợ ta, ta cũng không thiếu ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn tấn công ta. Ha ha, không lẽ ngươi thực sự cho rằng Linh Diên ta là bùn nhão, mặc ngươi tùy ý nhào nặn mà không thể nào phản kháng sao? Thấy chưa? Đây là kết cục của ngươi, đã nhìn thấy phần bị cắt cụt của ngươi chưa?”

Bị Linh Diên nhắc nhở như vậy, Mạnh Linh vội cúi đầu kiểm tra, đập vào

mắt là máu đen đặc dính, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi: “Ngươi hạ độc ta?”

Linh Diên khoanh tay, vươn một ngón tay lên lắc lắc: “Không! Không! Không, độc này không phải ta hạ, là bóng đen vừa nãy đấy, ngươi khống chế ta khiến ta không thể động đậy, nhưng linh sủng của ta thì có thể mà. Ừm, chủ nhân gặp nguy hiểm thì tự nhiên linh sủng phải dốc hết sức cứu giúp chứ!”

“Linh sủng? Ngươi có cả linh sủng?”

“Có linh sủng thì có gì hiếm thấy? Có ai tu luyện xích giai mà không có linh sủng?”

“Ngươi còn nói là xích giai, tốc độ của xích giai làm gì nhanh như vậy? Linh Diên, ngươi lừa quỷ hả?”

“Ai nói là ta xích giai chứ? Ta thế này chỉ là tạm thời thôi, được chưa? Hơn nữa tốc độ của Hắc Thuần nhà ta há lại quyết định bởi cấp bậc linh lực?”

Hiển nhiên Linh Diên đã không kiên nhẫn nữa, trợn trắng mắt nhìn nàng ta một cái: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, độc của Hắc Thuần là loại độc tối cao nhất trong thiên hạ, ngay cả ta cũng không giải được, ngươi không cảm giác được đau đớn cũng vì bị tê liệt bởi chất độc này.”

“Hay cho Linh Diên ngươi, khó trách ngươi lại bình tĩnh như thế, không phải là ngươi đã đợi sẵn ta ở đây chứ?”

Linh Diên cười khẩy một tiếng: “Ta nói nè vị đại tỷ này, chẳng lẽ việc ngươi

khống chế ta là do ta ép ngươi làm vậy sao? Ngươi muốn giết ta đúng không? Ngay cả linh sủng của ta cũng cảm nhận được sát khí của ngươi mà ngươi còn ở đó nói ta sai? Đúng là nhảm nhí mà!”

“Ngươi…” Mạnh Linh bực bội, muốn tranh luận với nàng thì phát hiện đầu lưỡi mình bắt đầu run rẩy. Nước bọt bắt đầu tiết ra rất nhiều, nàng ta muốn nuốt lại không thể nuốt được. Hơn nữa trong cổ họng nàng ta cứ như có gì đó chặn lại, cảm giác nóng rát sưng đau khiến ngay khoảnh khắc nàng ta mở miệng thì nước miếng trong suốt liền chảy xuống…

Linh Diên nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, trời ạ, tốc độ phát tán của độc này hình như nhanh hơn thì phải?

“Ngươi, ngươi hạ, hạ, hạ độc, độc, độc gì, cho ta?”

Không đợi Mạnh Linh nói hết lời thì nàng ta cảm giác cả người mình bắt đầu cứng lại. Nàng ta muốn vận công nhưng lại phát hiện làm vậy sẽ khiến độc càng phát tán nhanh hơn. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể run run tay, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Linh Diên.

“Giải, thuốc giải!”

Đây không phải lần đầu tiên Linh Diên nhìn thấy độc tố của Hắc Thuần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ như vậy?

Nàng lập tức kéo Hắc Thuần ra rồi kinh ngạc nhìn nó: “Chuyện, chuyện này là sao?”

Hắc Thuần nghiêng đầu ghét bỏ liếc Mạnh Linh một cái, nhướng mày: “Cái gì mà là sao chứ? Thế mà còn hỏi nữa à? Không phải là đã nói rồi ư?”

“Ngươi đứng đắn chút đi, rõ ràng là ngươi biết ta đang hỏi gì mà? Độc của ngươi từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? Miệng méo mắt lệch, cả người

chỉ thiếu mức vặn vẹo thành cái bánh quai chèo thôi, trúng độc mà có uy lực lớn như vậy hả? Ngươi lừa quỷ hay gì? Người này cũng không phải người của đại lục Tứ Phương đâu, nàng ta chính là cao thủ bạch giai, bạch giai đó!”

“Được rồi, bạch giai thì bạch giai, người la hét cái gì, lỗ tai ta sắp bị người la thủng luôn rồi!”

“Vậy ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Rõ ràng là độc trong cơ thể nàng ta phát sinh biến dị với độc của ta rồi!”

Hắc Thuần tùy tiện liếc nàng ta một cái đã chẩn đoán ra bệnh rồi. Linh Diên kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đưa tay đặt lên người Mạnh Linh đang hấp hối. Người nàng ta tản ra thứ mùi tanh tưởi khó ngửi, sau khi tập trung bắt mạch, ánh mắt nàng bất giác dừng lại trên mặt nàng ta, vẻ mặt đồng tình nhìn nàng ta.

“Vừa nãy rõ ràng ta đã cho ngươi thuốc giải mà ngươi lại không cần. Giờ thì tốt rồi, đúng như lời của linh sủng ta, đây là do hai loại độc vừa khéo dung hợp với nhau sinh ra loại độc mới, chẳng những thuốc giải của linh sủng nhà ta không có tác dụng gì với ngươi mà ngay cả thuốc giải ta đưa cho ngươi trước đó cũng chỉ thành viên kẹo thôi.”

Hy vọng duy nhất trong mắt Mạnh Linh sụp đổ trong nháy mắt, nàng ta tuyệt vọng nhìn Linh Diên, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu.

Linh Diên không phải thánh mẫu, nàng nhớ rất rõ nữ nhân này xuất hiện ở đây để làm gì, nàng lắc lắc đầu không chút thương tiếc với nàng ta: “Thật xin lỗi, ta không cứu ngươi được, chỉ có thể tìm người của ngươi lại mang ngươi đi thôi, có lẽ người đứng đằng sau kia có thể cứu được ngươi đấy?”

Mạnh Linh lắc đầu không chút nghĩ ngợi, sao nữ nhân kia có thể cứu nàng ta chứ?

Nếu trong tình huống nào cũng đều là con đường chết thì nàng ta tình nguyện

chết ở đây còn hơn chết trong tay quái vật kia!

Nghĩ đến đây, nàng ta khó nhọc chống đỡ cơ thể mình, dùng hết sức lực toàn thân nói với Linh Diên: “Cứu, cứu ta, ta nói cho ngươi, tất cả, điều, ngươi muốn biết!”

Ánh mắt Linh Diên lóe lên, theo bản năng nhìn qua Hắc Thuần bên cạnh: “Thế nào? Có nắm chắc không?”

“Ngươi muốn cứu nàng ta à?”

Linh Diên nhún vai từ chối cho ý kiến: “Còn cách nào nữa đâu? Hứng thú của ta với người đứng sau đã lên đến đỉnh rồi, nếu có thể thì ngươi cứ thử thử một lần đi?”

Hắc Thuần ghét bỏ quơ quơ móng vuốt, đá mạnh một cái lên mặt Mạnh Linh, hung tợn liếc nàng ta một cái: “Người quái dị này, xem như ngươi may mắn!”

Khóe miệng Linh Diên co rút, không kiềm được nhéo nhéo lỗ tai linh hoạt

của nó: “Từ người quái dị này sao lại khó nghe thế hả, ngươi cũng đừng

quên chủ tử nhà ngươi là ta, mấy năm trước cũng từng là người quái dị đó!”

Những lời này đều nói thông qua linh hải, người nằm trên mặt đất kia không thể nghe được.

Nhưng Hắc Thuần vẫn cảm nhận được sâu sắc chủ tử nhà nó thật sự để ý những lời này, nó đột nhiên ngoan ngoãn lộ cái đầu đầy lông tơ, còn vô cùng kiêu ngạo vươn tay xoa xoa mu bàn tay nàng. Phương thức biểu hiện thân mật như vậy khiến Linh Diên ngầm hiểu nở nụ cười.

“Cảm ơn ngươi, tiểu bảo bối, nhưng phải cứu nữ nhân này nhanh nhanh, nếu tâm sự thêm tí nữa thì chỉ sợ nàng đã chết mất rồi. Như vậy đi, ngươi cho nàng ta uống máu của ngươi trước rồi ta kéo mạng nàng ta lại được không?”

Toàn bộ dịch thể trên người Hắc Thuần trừ máu ra thì đều là kịch độc, mà máu tươi vừa lúc là giải độc.

Nhưng mỗi lần giải độc thì dù nhiều hay ít những ảnh hưởng rất lớn đến Hắc Thuần, vì vậy trước giờ nó đều chỉ phun độc mà rất ít giải độc, cũng vì vậy mà giọng điệu Linh Diên mới nhẹ nhàng chưa từng có.

Đáng tiếc là Hắc Thuần căn bản không thèm để bộ dạng nàng làm nũng vào mắt, ngược lại còn suy nghĩ thật lâu như đang suy tính phải làm thế nào mới có thể giảm thiểu tổn thất của nó xuống thấp nhất.

Mà trong quá trình này, Mạnh Linh đang nằm dưới đất ý thức đã dần mơ hồ, cả người không còn sức lực, tê dại, thoạt nhìn như đã trong tư thế cách cái chết không lâu nữa. Hơn nữa ghê tởm hơn là nước miếng của nàng ta không khống chế được đã chảy ra ngoài một mảng lớn, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà chủ sủng hai người không những né xa mà còn ngửi được chút mùi tanh khó ngửi trong không khí.

Tuy Linh Diên đã từng chứng kiến những cảnh tượng còn kinh tởm hơn cả Mạnh Linh, nhưng nàng vẫn không kiềm được bịt chặt mũi, nhíu mày:

“Thế rốt cuộc ngươi đã nghĩ xong chưa? Nếu không thì ta đưa nàng ta vào trong không gian trước rồi nghĩ biện pháp khác!”

Linh Diên đang muốn đứng dậy thì Hắc Thuần cứ như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó vậy, dưới ánh mắt nghẹn họng trân trối của

Linh Diên, nó hít sâu một hơi biến thành hắc thú nằm bò trên người Mạnh Linh, dùng cách miệng đối miệng làm động tác như hô hấp nhân tạo.

Cảnh tượng này rất cay mắt, kinh hãi đến mức khiến Linh Diên không thể khép miệng lại được, nàng che miệng nghẹn họng nhìn khung cảnh này, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, quên mất phản ứng.

Trời ạ, Hắc Thuần nhà bọn họ đúng là hy sinh bản thân để thành toàn cho nàng đây mà!

Nhưng mà có ai đến nói cho nàng nó đang chơi trò gì vậy?

Bọn họ chỉ giải độc thôi mà, có cần phải đến mức lớn như vậy không?

Làm nàng cũng ngại nhìn luôn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất