Nghiền Thành Tro Bụi

Chương 2

Chương 2
Phải, ta có một đôi nhi nữ.
Con trai tên là Lăng Hàn, con gái tên là Mai Đoá.
Chúng là kết quả của những ngày tháng ta bị làm nhục mà sinh ra.
Ta từng căm hận chúng, từng nghĩ trăm phương ngàn kế để bóp nghẹt chúng từ trong trứng nước.
Nhưng cuối cùng, chúng vẫn chào đời.
Giống như đoá hoa đôi kiên cường mọc lên từ đất cằn sỏi đá, là tia sáng le lói duy nhất trong bóng tối tột cùng của đời ta.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã yêu chúng.
Ta nguyện vì chúng mà vào dầu sôi lửa bỏng, tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Thế nhưng cuối cùng, ta lại phải rời xa chúng.
Bởi vì… Mị Hoài An không chịu chuộc chúng về.
Ngày ta rời khỏi Bắc Hồ, Lăng Hàn và Mai Đoá đuổi theo phía sau xe ngựa rất lâu, miệng gào khóc:
“À nương, người đi đâu vậy? Sao không mang theo bọn con?”
Ta ở trong xe khóc không thành tiếng, tim đau như bị dao cắt từng nhát.
Mị Hoài An đứng bên, ánh mắt lạnh lùng, giọng đầy châm chọc:
“Ngươi và đôi tiểu tạp chủng đó, tình mẫu tử sâu đậm thật đấy.”
Ngày đại hôn thứ hai, các mệnh phụ tiến cung vấn an.
Sáng sớm tinh mơ, trung cung đã ngồi đầy người.
Tuyên quý phi chậm rãi bước vào, đầu đầy trâm ngọc lấp lánh chói mắt, phong hoa lấn át cả ta – đương kim hoàng hậu.
Nàng ta nhẹ đỡ bộ kim bộ dao bên tóc mai, miệng cười khẽ khàng, giọng nói mềm mại kiều mị, khóe mắt còn vương chút xuân tình chưa tán:
“Trời vừa qua canh tư, bệ hạ vẫn chưa chịu rời đi, mệt đến khi trời gần sáng ta mới chợp mắt, vừa tỉnh dậy thì đã mặt trời lên cao, trễ nải giờ vào cung, mong nương nương lượng thứ.”
Chúng mệnh phụ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt dần dần sinh ra hàm ý khó lường.
Nhìn ta, ánh nhìn cũng trở nên đầy ẩn ý.
Tuyên quý phi an tọa, rồi chỉ người bên cạnh mà giới thiệu:
“Đây là vu nữ ta vừa kết giao. Cô ấy từng chu du tứ phương, từng tới cả Bắc Hồ. Nói không chừng đã gặp qua hoàng hậu nương nương cũng nên.”
Mị Hoài An chê danh kỹ ô uế, với bên ngoài tuyên bố rằng sau khi ta bị bắt sang Bắc Hồ, chỉ làm nữ phu ở ty giặt đồ.
Nhưng Tuyên quý phi – vị muội cùng cha khác mẹ của ta.
Nàng ta nhất quyết phải xé rách lớp lụa che thân thể ta, để ta thân bại danh liệt.
Quả nhiên, vu nữ nhìn ta kỹ càng mấy lượt, ngập ngừng nói:
“Hoàng hậu nương nương thật giống một doanh kỹ ta từng quen ở Bắc Hồ.”
Chúng mệnh phụ rúng động, xôn xao bàn tán.
Tuyên quý phi lập tức giáng xuống một cái tát:
“Lớn gan! Sao dám vu nhục đương kim hoàng hậu là thứ ngọc thể vạn người từng nằm!”
Vu nữ che mặt cười làm lành:
“Thảo dân không dám, chắc là nhận nhầm người rồi. Hoàng hậu nương nương sao có thể là thứ doanh kỹ hèn hạ chứ…”
Ta nâng tách trà, mỉm cười nhàn nhã, lặng lẽ nhìn một màn hí kịch trước mặt.
Quả nhiên chưa đầy ba ngày, lời đồn “hoàng hậu từng là doanh kỹ Bắc Hồ” đã lan khắp kinh thành.
Chư vị đại thần đồng loạt dâng tấu chương, khẩn cầu phế hậu.
Một nữ tử từng chịu nhục nơi địch quốc, danh tiết chẳng còn, thân phận đê tiện như thế, sao có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ của Đại Chu?
Gió bắc rít gào, tuyết đầu đông bay lả tả.
Trên Kim Loan điện, văn võ bá quan đang dâng lời khẩn thiết, đòi phế truất hoàng hậu.
Tể tướng Tào đại học sĩ giọng lẫm liệt:
“Tiểu nữ họ Cơ từng làm doanh kỹ, thất tiết là bất trinh bất khiết; thân ở địch quốc, là bất trung bất liệt.”
“Người bất trinh, bất khiết, bất trung, bất liệt như vậy, sao có thể làm hoàng hậu Đại Chu ta, mẫu nghi thiên hạ?”
Đúng là một bọn văn nhân đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa lễ giáo.
Ta vén áo choàng, bước thẳng vào Kim Loan điện, giọng dõng dạc vang lên:
“Tào đại học sĩ, ngày quốc phá không chịu tuẫn quốc, là bất trung bất nghĩa; thê mẫu nữ quyến chết dưới tay Bắc Hồ, vậy mà ngươi còn cùng địch đàm hòa kết minh – đó là bất hiếu bất từ.”
“Người bất trung bất nghĩa bất hiếu bất từ như ngươi, còn có mặt mũi đứng trên Kim Loan điện sủa bậy như chó điên, giảng cái gì mà nhân nghĩa đạo đức?”
Tào đại học sĩ đỏ bừng mặt, giọng run rẩy:
“Ngươi… ngươi…”
Ta đảo mắt nhìn quanh, văn võ bá quan xì xào to nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.
Ta mỉm cười, cất cao giọng:
“Các ngươi khinh ta, chỉ vì ta từng làm doanh kỹ.”
“Nhưng trong số các ngươi, ai dám nói nhà mình không có thê tử, nữ nhi, tỷ muội bị Bắc Hồ bắt đi?”
Ngày quốc phá, bao nhiêu khuê nữ mệnh phụ trong kinh thành đều bị cướp đoạt.
Đại quốc thương vong, nữ nhi nạn kiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất