Nghiền Thành Tro Bụi

Chương 7

Chương 7
Cha của Lăng Hàn và Mai Đoá là ai?
Ta không biết.
Có thể là bất cứ gã quân nhân Bắc Hồ nào.
Sau khi ta bị bắt sang Bắc Hồ, bị chính đồng bào mình bán đứng, người Bắc Hồ biết ta là vị hôn thê của Mị Hoài An, kẻ từng kháng chiến, từng mưu đồ phục quốc.
Khi ấy, ta nhìn thẳng vào mắt hắn mà cười:
“Ngươi mỗi lần thắng trận, đều rất vui phải không? Nhưng ngươi có biết—mỗi trận thắng của ngươi, là một lần ta bị đẩy xuống địa ngục.”
Mỗi khi hắn thắng, người Bắc Hồ lại kéo ta ra để trút giận, làm “phần thưởng” cho binh sĩ bại trận.
Mị Hoài An sững sờ không nói được gì.
Ta lại nhấn thêm một đao:
“Ngươi cũng đừng áy náy. Bởi vì… ngươi thua trận, ta cũng vẫn phải chịu nạn.”
Khi hắn thua, bọn Bắc Hồ lại dùng ta để “mừng chiến công”.
Ta làm sao biết được cha của con ta là ai?
Ngay cả sự ra đời của chúng… cũng chỉ là một tai hoạ ngoài ý muốn.
Doanh kỹ thì không được phép sinh con. Nếu lỡ mang thai, đều bị ép phá.
Nhưng ta—là vị hôn thê của Mị Hoài An, là thái tử phi tương lai của Đại Chu.
Khi biết ta có thai, Bắc Hồ thiền vu bỗng nổi hứng:
“Để thái tử phi Đại Chu sinh ra một đứa con mang huyết thống Bắc Hồ, chẳng phải thú vị lắm sao?”
Bọn chúng để con ta ra đời—là để làm nhục ta, làm nhục Mị Hoài An, làm nhục cả Đại Chu.
Ta ngồi dậy, cầm lấy tay hắn, kéo về phía lưng mình:
“Ta chưa từng để ngươi thấy lưng ta. Ngươi chưa bao giờ thắc mắc… vì sao sao?”
Vì nơi ấy—có một vết sắt nung sâu hoắm.
“Thê tử của Mị Hoài An.”
Bọn Bắc Hồ nung dấu sắt, in năm chữ ấy lên lưng ta.
Để bất cứ tên tướng sĩ nào cưỡng đoạt ta cũng đều nhìn thấy rõ—chúng đang làm nhục thê tử của kẻ thù.
Nhưng chính năm chữ đó… lại trở thành tín niệm duy nhất giúp ta sống sót suốt mười năm tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Ta từng tin—
Tin rằng Mị Hoài An vẫn đang chờ ta.
Tin rằng sớm muộn gì, hắn cũng sẽ đến cứu ta.
Tin rằng một ngày nào đó, ta sẽ trở về Đại Chu, trở thành thê tử chân chính của hắn.
Chính năm chữ ấy, từng quan trọng hơn cả Lăng Hàn và Mai Đoá.
Vì Mị Hoài An, ta cắn răng từ bỏ con mình, quay về Đại Chu.
Nhưng thứ chờ ta lại là—
Muội muội cùng cha khác mẹ dắt theo đứa con của nàng và hắn, giọng điệu châm chọc:
“Tỷ tỷ cuối cùng cũng trở về rồi, tốt quá, có người phụ ta chăm sóc Hoài An rồi.”
“Thê tử của Mị Hoài An”… hửm.
Nực cười thay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất