Chương 8
Mị Hoài An ngồi bệt dưới đất, ôm mặt khóc lớn.
Khóc đủ rồi, hắn bò lại gần, ôm lấy ta:
“Nhược Mai, chúng ta hãy quên hết quá khứ, được không? Cho ta một cơ hội, để bắt đầu lại từ đầu.”
Ta ngoảnh mặt, cứng giọng:
“Từ khoảnh khắc ngươi tư thông với Tuyên nương, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”
Hắn vội vàng đáp:
“Trẫm có thể đuổi mẹ con họ ra khỏi hoàng cung, gạch tên Ninh nhi khỏi hoàng tộc!”
Ta nhìn hắn chằm chằm, từng chữ như chém thẳng vào tim hắn:
“Mị Hoài An, ta thật sự tò mò—ngươi rốt cuộc mang cái tim sắt đá nào trong lồng ngực vậy?”
“Tuyên nương dù có lỗi với ta, nhưng mười năm qua vẫn cùng ngươi vào sinh ra tử, sinh con đẻ cái. Ấy thế mà ngươi chỉ để lấy lòng ta, sẵn sàng bỏ vợ ruồng con?”
Ta bật dậy, chỉ thẳng ra cửa cung, gào lên như xé họng:
“Kẻ như ngươi - vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói, còn mặt mũi nào nói yêu? Cút đi!”
Ta sai Túc Ngọc ném hết mọi thứ Mị Hoài An ban thưởng ra khỏi Chu Mai điện.
Hắn tới dùng bữa, ta không động một hạt cơm.
Hắn tới giữa đêm, muốn ân ái, ta như kẻ đã chết—không đáp lại, không nói một lời.
Hắn ôm lấy ta, tuyệt vọng hỏi:
“Ngươi muốn trẫm làm thế nào, mới chịu hồi tâm chuyển ý?”
Ta chỉ ra gốc mai ngoài điện:
“Mị Hoài An, ngươi còn nhớ, thuở nhỏ ta từng nói gì không?”
Hồi nhỏ, Tây sương phòng ta có mấy cây mai, Mị Hoài An thường leo tường vào, lúc nào cũng làm hoa rơi lả tả.
Ta từng xót xa dặn hắn:
“Mai rất mong manh. Một khi rơi xuống đất, không thể quay về cành, chỉ có thể nát vụn thành bùn, nghiền thành tro.”
Mà ta, chính là đoá mai đã rơi ấy—bị Bắc Hồ chà đạp, bị Mị Hoài An phản bội, đã nát thành tro bụi, chẳng thể trở lại như xưa.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ như khắc:
“Trừ khi ngươi khiến đoá mai rơi ấy quay lại trên cành, nở rộ như ban đầu…”
Hắn bỏ đi, dáng vẻ chật vật.
Ta nhìn theo bóng lưng ấy, vừa hả hê, lại vừa rỉ máu.
Tối hôm sau, Mị Hoài An vẫn đến.
Dù ta có mắng nhiếc thế nào, hắn cũng chịu đựng, vẫn điên cuồng chiếm lấy ta.
Cứ như thể hắn tin rằng chỉ cần ta mang thai đứa con của hắn, mọi chuyện sẽ như xưa.
Đến mùa thu, đúng như hắn mong, ta mang thai.
Mị Hoài An mừng rỡ như điên, lập tức chọn thái y giỏi nhất an thai cho ta, ban đại xá thiên hạ để tích phúc cho “Thái tử”, còn mời cao nhân vào cung bói mệnh.
Cao nhân xem khắp hoàng thành, đưa ra kết luận:
“Trong cung có quý nhân tuổi Mão, xung khắc với mệnh cách ‘Thái tử’.”
Cả cung, chỉ có một quý nhân tuổi Mão—Tuyên quý phi.
Tuyên quý phi bị chỉ dụ rời cung, đưa về biệt cung cách kinh thành trăm dặm.
Ngày nàng rời đi, con trai nàng—Ninh nhi khóc lóc chạy theo cả đoạn Trường Vĩnh, suýt vượt khỏi cổng cung thì bị Mị Hoài An bắt lại, cưỡng ép ôm về.
Tuyên quý phi nước mắt đầm đìa, ta lạnh lùng nói:
“Muội muội, đây chính là người mà muội dùng hết tâm cơ để cướp từ tay ta đấy.”
Nàng đứng ngoài cung, gào thét rủa xả:
“Cơ Nhược Mai! Cái thai trong bụng ngươi không được chết tử tế!”
Ta mỉm cười tiễn nàng:
“Yên tâm.”
Ta chưa bao giờ định sinh đứa con này.