Chương 9
Khi Mị Hoài An hay tin chạy đến, ta đã tự mình phá thai.
Trước mắt hắn, chỉ còn vũng máu đỏ loang và ta ngồi giữa máu, mặt không đổi sắc.
Hắn như phát điên, đập phá tan tành Chu Mai điện.
Hắn bóp cổ ta, nâng bổng ta lên:
“Tại sao?! Trẫm yêu ngươi như thế, sao ngươi lại hại chết con của trẫm?!”
Ta ho sặc máu, vẫn cười:
“Ngươi yêu ta? Ha… ngươi mà cũng biết yêu sao?”
“Nếu yêu, ngươi sẽ phản bội ta cùng muội ta khi ta khổ cực nơi địch quốc?”
Hắn hốt hoảng:
“Là Tuyên nương bỏ thuốc! Hôm ấy là sinh nhật ngươi, ta nhớ ngươi đến phát điên, uống rượu rồi bị nàng hạ dược… nàng còn cải trang thành ngươi…”
Ta cười lạnh:
“Vậy suốt mười năm—lần nào nàng cũng bỏ thuốc, cũng giả dạng thành ta ư?”
Hắn câm lặng, chỉ lặp đi lặp lại ba chữ “ta yêu ngươi.”
Ta không dừng lại:
“Ngươi yêu ta? Sau khi ta trở về, ngươi còn ngần ngại không muốn lập ta làm hậu, đêm động phòng lại ngủ ở cung Tuyên nương, cả hậu cung đều biết ta là hoàng hậu thất sủng… Ngươi gọi đó là yêu?”
Hắn quỳ xuống, hôn tay ta, van nài:
“Là vì ta ghen. Nhược Mai, ta tưởng ngươi đã yêu người khác…”
“Thám tử báo lại: ngươi là thiếp của Hữu Hiền Vương, sinh đôi long phượng với hắn, tình cảm mặn nồng. Ta cải trang sang Bắc Hồ, thấy ngươi, hắn và hai đứa trẻ cùng dạo phố… Ngươi cười, dịu dàng đến mức khiến tim ta vỡ nát…”
Ta lạnh lùng rút tay ra:
“Mị Hoài An, ngươi tự lừa mình đủ chưa?”
“Nếu ngươi thật lòng yêu ta, khi thấy ta được người khác cứu vớt, ngươi sẽ cảm thấy an lòng, bởi vì so với làm doanh kỹ, làm thiếp của Hữu Hiền Vương là may mắn gấp ngàn lần.”
“Nhưng ngươi thì sao? Ngươi chỉ biết ghen tuông.”
Ta cúi xuống, nâng cằm hắn, nhìn thẳng vào mắt:
“Ngươi chỉ quan tâm ta có còn thuộc về ngươi hay không, chứ chưa từng quan tâm ta có đau hay không.”
“Ngươi thà để ta bị hàng vạn kẻ cưỡng đoạt, cũng không chịu để ta được một người cứu rỗi.”
“Ngươi thà thấy ta chết, miễn là lòng ta không trao ai khác.”
“Một kẻ ích kỷ như ngươi, dựa vào đâu mà nói yêu?”
“Ta thà chết, cũng không sinh con cho ngươi.”
Mị Hoài An chết lặng nhìn ta.
Thật lâu sau… hắn mới đứng dậy, đeo lại mặt nạ lạnh lùng:
“Nếu đã thế… thì ngươi cứ đi chết đi.”
Một dải lụa trắng, một con dao găm, một chén rượu độc.
Ta đưa tay cầm lấy chén rượu.
Bên tai bỗng vang lên ký ức—thuở nhỏ ta từng trêu chọc Mị Hoài An:
“Sau này nếu ngươi muốn ban rượu độc cho ta, nhớ ban rượu ngọt. Ta sợ nhất là đắng đấy.”
Khi ấy ta mới mười bốn tuổi, đọc dã sử thấy không ít phi tử bị vua ban chết.
Ta khi đó tin tưởng rằng giữa ta và hắn sẽ không có kết cục bi ai.
Nhưng vẫn giả vờ dỗi hờn, chỉ để nghe hắn dỗ ngọt.
Hắn thề thốt:
“Ta yêu ngươi đến chẳng biết phải làm sao, chỉ hận không thể nhốt ngươi trong bình mật. Làm sao ta có thể ban rượu độc cho ngươi?”
Ngày đó, lời thề bên hoa mai, chớp mắt đã mười hai năm.
Ta nâng chén rượu độc, một hơi cạn sạch.
Đắng. Đắng thấu tim gan.
Trên đời này, làm gì có rượu độc ngọt.