“Lão bản, tính tiền!”
Trước bàn chén bát ngổn ngang, cự hán (người đàn ông cao to) ngực đeo huy
chương thập tự (十) Lang Đầu, đỉnh đầu quấn một vòng băng gạc giọng nói
oang oang giống như tiếng sấm nện xuống, làm chấn động ly rượu trên quầy của quán rượu cũng hơi lắc lư.
Lão bản quán rượu vội vàng cười
theo đi tới nghênh đón: “Hoan nghênh ngài tới chiếu cố, ngài gọi năm
mươi phần thịt thăn, ba suất khoai tây rau dưa xào, sáu mươi ghim rượu
mạch, tổng cộng là năm trăm tiền đồng.”
”Ngươi nói bao nhiêu?!” Cự hán chợt cất cao giọng hỏi.
”Năm...... năm trăm tiền đồng......” Lão bản nơm nớp lo sợ trả lời.
Cự hán uy hiếp trừng mắt về phía lão bản: “Đắt tiền như vậy, chẳng lẽ chỗ này của các ngươi là hắc điếm sao?”
”Làm sao có thể chứ, tiểu điếm kinh doanh mấy chục năm, giá cả vừa phải vẫn là tiếng lành đồn xa......”
Lão bản còn muốn giải thích, vừa liếc mắt một cái thấy rõ huy chương thập