Chương 34: Dựa vào, có hai cái đại lão chỉ là đi ngang qua!
**« Bóng Đèn Cẩu »**
*Đẳng cấp:* Nhất giai cửu tinh
*Loại hình:* Thú Loại - Khuyển Tộc - Cảm giác / Phát quang
*Chủng tộc đẳng cấp:* Cao cấp
*Hình thái:* Ban đầu
*Thiên phú đặc tính:* Quang minh khôi phục (lục sắc)
*Kỹ năng:* Bóng đèn chiếu sáng (trung cấp), Cảm giác cao cấp (cao cấp)
*Giới thiệu:* Một loại Huyễn thú thuộc Thú Loại, Khuyển Tộc, đỉnh đầu có một chiếc đèn đặc biệt. Nó có thể tự điều chỉnh linh lực để thay đổi cường độ và phạm vi chiếu sáng của chiếc đèn. Bóng Đèn Cẩu sở hữu khả năng cảm nhận mạnh mẽ, có thể phát hiện sinh vật xung quanh. Đây là một loại Huyễn thú có công năng tốt, nhưng lại rất nhát gan, gặp chút gió thổi cỏ lay là chạy mất dép.
Bóng Đèn Cẩu vốn có khả năng cảm nhận và chiếu sáng. Có thể nói, loại sinh vật này rất thích hợp để sử dụng trong các hầm mỏ tối tăm. Đó chính là lý do Trần Hiên tìm lão nhị đến giúp đỡ.
Nhờ có Bóng Đèn Cẩu, họ không cần phải mò mẫm trong hầm mỏ và có thể phát hiện nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Điều đáng ngạc nhiên là, con Bóng Đèn Cẩu này lại sở hữu huyết mạch chủng tộc cao cấp. Điều này khiến Trần Hiên khá bất ngờ.
**« Quang minh khôi phục »**
Đây là thiên phú đặc tính của Bóng Đèn Cẩu. Ánh sáng của nó có thể giúp sinh vật hấp thụ, từ đó dần dần hồi phục thể lực và linh lực. Đây là một loại thiên phú khôi phục hiếm thấy.
"Vẫn còn có thiên phú đặc tính khôi phục!" Trần Hiên kinh hãi khi phát hiện thiên phú đặc tính của Bóng Đèn Cẩu.
"Làm sao vậy, A Hiên? Ta nói này, Bóng Đèn Cẩu của ta là Huyễn thú có huyết mạch chủng tộc cao cấp đấy!"
"Ước ao ah!"
"Ồ."
"Ồ?"
"Con bà nó, ta nói cho ngươi biết, Bóng Đèn Cẩu của ta không chỉ có huyết mạch chủng tộc cao cấp mà còn thức tỉnh cả thiên phú đặc tính nữa!"
"Nó có thể giúp sinh vật trong vùng ánh sáng của nó hồi phục thể lực và linh lực, lợi hại không!"
"Ồ."
"???"
"Con bà nó, ah? Đây là thiên phú đặc tính đấy, là thứ khó thức tỉnh lắm đấy!"
"Ngươi chỉ phản ứng như vậy ??" Nụ cười đắc ý của lão nhị cứng đờ lại. Hắn tưởng rằng mình nói về khả năng của Bóng Đèn Cẩu sẽ khiến Trần Hiên kinh ngạc. Không ngờ, phản ứng của Trần Hiên lại thờ ơ như vậy. Lão nhị cảm thấy như quả bóng xì hơi, một quyền đấm vào không khí, vô cùng khó chịu.
"Đi thôi, đừng nói nhảm! Tìm được Nguyệt Quang Thụ rồi về ngay!"
"Ồ!"
"Bóng Đèn Cẩu, đi trước dò đường!"
Phản ứng của Trần Hiên khiến lão nhị rất thất vọng. Hắn uể oải nói năng yếu ớt.
*Gâu gâu gâu!* Bóng Đèn Cẩu vui vẻ chạy vọt về phía trước.
*Gâu gâu gâu!* Nhưng rất nhanh, nó quay lại chỗ lão nhị, chạy nhanh hơn cả thỏ. Biểu hiện vui vẻ ban đầu biến thành sợ hãi.
"Phía trước có vấn đề!" Trần Hiên nghiêm mặt, ra hiệu chuẩn bị. Vẻ mặt lo lắng của lão nhị cũng biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác. Thanh Đồng Binh đã được lệnh chuẩn bị sẵn sàng.
"Bóng Đèn Cẩu nói phía trước có nhiều nguy hiểm!"
Huyễn thú và Ngự Thú Sư có khế ước, có thể nói là tâm linh tương thông. Ngự Thú Sư có thể hiểu được ý của Huyễn thú.
…
"Lão Dương a, xem ra hôm nay chúng ta chết ở đây rồi!"
"Chết tiệt, không ngờ lại có nhiều kẻ đáng sợ như vậy!"
Lúc này, trong bóng tối, những ánh sáng nhỏ li ti xuất hiện.
Hai thiếu niên, tuổi tác xấp xỉ Trần Hiên, lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn quanh. Bên cạnh họ, hai con Huyễn Thú cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Lông da của hai con Huyễn Thú vốn xinh đẹp nay đã xơ xác, đầy vết máu. Tinh thần chúng vô cùng uể oải, hiển nhiên đã trải qua một trận chiến đấu ác liệt và hao tổn nhiều thể lực.
"Đúng vậy, dựa vào! Không ngờ nơi đây lại có Kịch Độc Tri Chu cấp hai!"
"Nhưng mà lại nhiều như vậy!"
"Xem ra chúng ta đã quá khinh địch!" Dương Khải cười khổ.
Trước khi đến phế tích hầm mỏ này, hắn và Hoàng Vân Địch đã điều tra kỹ lưỡng. Nơi đây, Huyễn Thú đều chỉ ở cấp độ nhất giai thất đến bát tinh, cao nhất cũng không quá nhất giai thập tinh. Hơn nữa, hầu như không có Huyễn Thú tiến hóa. Vì vậy, họ mới dám đến đây thu thập vài khối Kịch độc Hắc Diệu Thạch để dùng cho việc tiến hóa. Không ngờ, khi đến gần nửa đường, họ lại gặp phải Kịch Độc Tri Chu cấp bậc vượt trội nhất giai thập tinh.
Sau một phen chiến đấu, một con Huyễn Thú của họ bị thương nặng và phải thu hồi vào trong cơ thể. Con Huyễn Thú còn lại cũng kiệt sức, gần như không còn sức chiến đấu.
"Ghê tởm! Ta, cái… xử nam của ta!"
"Chết ở đây, ta không cam lòng!" Hoàng Vân Địch bất mãn quát lên.
"Lúc này ngươi còn nghĩ đến xử nam hay không xử nam làm gì!"
"Ta sợ chết ở đây, ba mẹ ta làm sao chịu đựng nổi!"
"Ta là con trai duy nhất của họ mà!" Dương Khải cũng tuyệt vọng, khuôn mặt đầy vẻ bất lực.
Linh lực của họ đã gần như cạn kiệt, không thể triệu hồi thêm Huyễn Thú nào nữa. Lúc này, họ chỉ có thể chờ chết.
Xích xích xích!
Đúng lúc ấy!
Đám Kịch Độc Tri Chu bắt đầu lao tới, hướng về phía họ, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
"Đến đây là hết sao?" Hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Xích xích xích!
Tạch tạch tạch!
Đột nhiên, một loạt âm thanh lớn vang lên. Nhất thời, dịch nước bắn tung tóe lên mặt Hoàng Vân Địch và Dương Khải.
Xì xì xì!
Đám Kịch Độc Tri Chu phát ra những tiếng kêu thảm thiết, liên tục lùi lại.
"Cái gì ??" Hoàng Vân Địch và Dương Khải mở mắt ra. Thân thể họ chấn động, đồng tử co lại, không thể tin tưởng nhìn về phía trước.
Họ thấy một Thanh Đồng Binh và một con Hùng Tộc Huyễn Thú đen trắng đang đánh tan tác đám Kịch Độc Tri Chu. Tứ chi bay loạn, dịch nước bắn tung tóe khắp nơi.
"Đại… Đại Địa Ôm Ấp! Đây là kỹ năng cao cấp của Hùng Tộc Huyễn Thú!"
Ùng ùng!
Con Hắc Bạch Tiểu Hùng ôm một con Kịch Độc Tri Chu nện xuống đất, lập tức mười mấy con Kịch Độc Tri Chu xung quanh cũng bỏ mạng.
"Thanh Đồng Binh, loại Huyễn Thú hình nhân khôi lỗi! Dựa vào, những dịch độc đó căn bản không có tác dụng gì với nó!" Hai người trợn mắt há hốc mồm.
Một luồng sáng chói mắt chiếu rọi khu vực xung quanh. Sau đó, họ thấy hai người đi cùng hai con Huyễn Thú kia, chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt đã đánh tan toàn bộ Huyễn Thú xung quanh. Họ thậm chí không thèm liếc nhìn hai người kia, dường như họ không tồn tại.
"???"
"Dựa vào?"
"Hai đại lão này… đi ngang qua sao?"