Người Bạn Trai Của Cậu Bây Giờ Là Của Tôi Rồi

Chương 07:

Chương 07:
"Tôm cà ri, canh sườn và thêm một món rau cải làn nữa nhé?"
Tôi lần lượt đặt đồ vừa mua lên kệ bếp, quay đầu lại thì thấy Lục Hồi đã thuần thục thắt tạp dề.
"Trong nhà chỉ có một cái tạp dề, em chuẩn bị đồ ăn đi."
"À... vâng."
Tôi cứ tưởng anh ấy bảo tôi đến nấu ăn, không ngờ chỉ là để tôi phụ việc.
Nếu như anh ấy chưa tỏ tình với tôi, thì đây chỉ là một buổi tụ họp bạn bè bình thường.
Nhưng giờ đây, với câu "thích" đầy ma lực kia, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ, giống như cuộc sống thường ngày của một cặp đôi.
Lúc nào tôi cũng nghĩ đến việc phải tìm cơ hội để trả lời anh ấy, nên không tránh khỏi sự e dè và lo lắng.
Kết quả là tôi đã vô tình vứt thịt tôm đã làm sạch vào thùng rác, còn đầu tôm thì xếp ngay ngắn trên đĩa.
...
Lục Hồi liếc nhìn tôi một cách khó tin, rồi bới con tôm ra khỏi thùng rác.
May là thùng rác còn mới.
"Xin lỗi, xin lỗi anh."
Tôi lúng túng lùi sang một bên.
Giọng Lục Hồi chứa đựng nụ cười: "Xin lỗi tôi hay xin lỗi con tôm? Xin lỗi tôi thì không cần, còn xin lỗi con tôm... đợi lát nữa ăn rồi xin lỗi cũng chưa muộn."
Nhờ có sự cố nhỏ này mà bầu không khí bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tài nấu nướng của Lục Hồi rất giỏi. Khác với tôi, người phải luyện tập vì sống một mình và không muốn ăn đồ ngoài, anh ấy có vẻ thực sự thích nấu ăn.
Đêm qua gần như tôi không ngủ, sau khi ăn xong, cả căn nhà thoang thoảng mùi thơm của tinh dầu, cơn buồn ngủ ập đến không thể ngăn cản.
Tôi ngả người, rồi ngủ thiếp đi ngay trên sofa.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như thể bị ai đó bế lên không trung.
Mở mắt ra, tôi thấy đường quai hàm sắc nét và vẻ mặt thanh thản của Lục Hồi.
Một sợi dây thần kinh trong đầu tôi "bụp" một tiếng, trùng khớp hoàn hảo với một vài mảnh ký ức vụn vỡ.
Lục Hồi, người tôi luôn thấy lạnh lùng, thực ra lại rất dịu dàng khi anh ấy muốn.
Anh ấy nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, khi rút tay ra mới thấy tôi đã tỉnh và đang mở to mắt nhìn anh.
"Sofa mềm quá, sợ em bị đau lưng."
Tôi tỉnh hẳn, vội vàng gật đầu và ngồi dậy.
Anh ấy có thể tìm được lý do cho hành động vượt quá giới hạn của mình, còn tôi lại không thể giải thích tại sao mình không bảo anh ấy bỏ tôi xuống ngay từ đầu.
"Cũng muộn rồi, em nên về thôi."
"Tôi đưa em về."
"Không cần đâu, không cần đâu, em lái xe đến."
Lục Hồi không ép, tôi cúi đầu đi giày ở lối vào, anh ấy tựa vào tủ và khẽ nói: "Lần sau... đừng mất cảnh giác như vậy trước mặt một người có ý đồ với em."
Suýt nữa thì tôi làm đứt dây giày.
Phải trả lời thế nào đây?
Nói đã biết, thì dường như đang công nhận anh ấy có ý đồ với tôi.
Nói làm gì có, lại giống như đang cố giữ giá...
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi đứng thẳng dậy, đối diện với anh, nắm lấy tay nắm cửa và gượng cười: "Em biết anh sẽ không làm gì em đâu."
Lục Hồi lắc đầu: "Có làm hay không là một chuyện, còn có muốn làm hay không lại là chuyện khác. Đừng tin tưởng tôi như vậy."
Mặt tôi nóng bừng.
Vội vã ra khỏi nhà, đến lúc đợi thang máy, tôi mới nhớ ra mình chưa trả lời lời tỏ tình của anh ấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất