Chương 08:
Đang phân vân không biết có nên quay lại không, thì điện thoại nhận được tin nhắn của anh ấy.
[Anh xin lỗi vì lời tỏ tình đột ngột lúc trước, anh không hề muốn mang đến gánh nặng hay phiền muộn cho em.
[Anh biết em là người mềm lòng, rất khó để nói lời từ chối, vì vậy không cần phải trả lời anh đâu.
[Những gì chúng ta đã làm hôm nay chính là cuộc sống hai người mà anh luôn khao khát. Cảm ơn em đã hiện thực hóa điều đó cho anh.
[Chúng ta hãy trở lại mối quan hệ đồng nghiệp bình thường. Về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé.]
Thang máy "ting" một tiếng, tôi vội cất điện thoại và bước vào.
Đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao tôi lại không có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trên đường đi, tôi cứ nghĩ mãi về từng lời anh ấy nói, vì vậy khi lên lầu, tôi không nhận ra Hạ Dật đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Tôi bất ngờ bị ép vào tường, một mùi hương hoa nồng nặc sộc vào mũi.
"Phương Tế, sao hôm nay em không ở nhà? Anh đợi em lâu lắm rồi."
Giọng Hạ Dật đầy vẻ tủi thân, cậu ta nhét bó hoa vào tay tôi, rồi ôm chầm lấy.
Giấy gói hoa sột soạt giữa hai người, tôi vừa định đẩy cậu ta ra thì một nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt rơi xuống cổ tôi.
Trong phút chốc, tôi rùng mình, nổi hết da gà.
Tôi giật mạnh cậu ta ra, tiện tay ném bó hoa trả lại.
"Hạ Dật, tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay rồi, đừng có bám riết nữa."
Bị tôi đẩy một cái, cậu ta loạng choạng, suýt ngã.
"Em không thể nhẫn tâm như vậy được, em yêu anh nhất mà."
Tôi thấy buồn cười: "Ai mới là người nhẫn tâm? Ai đã coi tôi như một công cụ miễn phí?"
Hạ Dật như bị ai bóp nghẹt họng, im lặng đứng trước mặt tôi, một lúc lâu sau mới bực bội nói: "Cái anh đồng nghiệp đó cứ khoe người yêu suốt, anh bực mình lắm. Hôm đó anh bị quỷ ám, không biết sao lại nói ra những lời đó. Thực ra vừa nói xong anh đã hối hận rồi."
"Không quan trọng nữa." Tôi cảm thấy mệt mỏi, "Đêm đó tôi không trả lời tin nhắn của anh, anh thậm chí còn không lo lắng xem tôi có an toàn không. Tôi hiểu mà, anh chưa bao giờ thích tôi, bây giờ anh không thể rời xa tôi chỉ vì anh đã quen với sự chăm sóc của tôi thôi."
Hạ Dật mở miệng định giải thích gì đó thì một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tôi nhìn màn hình, hai chữ "Lục Hồi" đang nhấp nháy.
Không hiểu sao tôi không muốn anh ấy biết tôi đang ở cùng Hạ Dật, nên tôi nhanh chóng cúp máy.
Cất điện thoại đi, tôi mới nhận ra bầu không khí xung quanh người đàn ông trước mặt đang dần trở nên nặng nề.
"Thảo nào, chia tay với tôi dứt khoát như vậy, hóa ra là đã hẹn hò với anh ta rồi." Hạ Dật tiến đến một bước, giọng nói mang theo sự khinh miệt giống như đêm hôm đó, "Đã làm chuyện đó rồi à? Phương Tế, em đúng là dễ dãi thật đấy. Loại đàn ông đó nhìn là biết chỉ muốn lên giường với em, chơi chán rồi là vứt. Chẳng trách mẹ em cứ lo lắng về em mãi..."
Giọng Hạ Dật bỗng dừng lại.
Cậu ta bị tôi đánh lệch mặt, chép chép miệng, nhìn tôi đầy vẻ không tin.
"Đủ rồi."
Không biết lấy sức mạnh ở đâu, nắm đấm của tôi vẫn còn đau nhức, trái tim như bị xé nát.
Dù sau này mối quan hệ này có tồi tệ đến đâu, tôi vẫn luôn nhớ và trân trọng chút ấm áp ban đầu. Nhưng giờ đây, có vẻ như ngay cả khi cậu ta đến gần tôi lúc đó, cũng chẳng hề có chút trân trọng hay tôn trọng nào.
Thật nực cười, tôi lại coi đó là sự cứu rỗi.
"Hạ Dật, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta rất đẹp."
Tôi muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không kìm được, "Bây giờ anh khiến tôi cảm thấy kinh tởm, đừng khiến tôi hối hận vì đã từng gặp anh."
Vẻ mặt cậu ta dần dần từ kinh ngạc chuyển sang bối rối và hoang mang. Cậu ta đưa tay định lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi vội vàng tránh đi.
Có lẽ vẻ ghét bỏ trên mặt tôi đã làm cậu ta tổn thương, cậu ta đành rụt tay lại.
"Anh xin lỗi..."
"Biến đi."