Chương 09:
Vào trong nhà, tôi trượt xuống sàn nhà ngồi bệt, không biết qua bao lâu, cơ thể run rẩy mất kiểm soát mới trở lại bình thường.
Nhấc điện thoại lên, tôi thấy Lục Hồi đã gửi rất nhiều tin nhắn, tin mới nhất là cách đây nửa tiếng.
Tôi vội trả lời: [Em đã về đến nhà rồi, xin lỗi vì không thấy tin nhắn.]
Bên kia liên tục hiển thị "đang nhập", cuối cùng lại là cuộc gọi của anh ấy.
Tôi do dự một chút, rồi vẫn nghe máy.
"Sao không bắt máy?"
Nhớ lại cuộc gọi đã bị tôi cúp, tôi nói dối: "Lúc đó tay em đang cầm bưu phẩm nên không tiện."
Đầu dây bên kia im lặng một chút. Tôi tưởng anh ấy cúp máy rồi, nhưng nhìn lại thì vẫn thấy cuộc gọi đang tiếp tục.
"Ngủ chưa?"
"Vẫn chưa."
"Đèn phòng khách nhà em bị hỏng à?"
Tôi sững người, rồi bật dậy bật đèn.
"Sao anh biết nhà em..."
Giọng Lục Hồi rất bình thản: "Về công ty xem danh bạ khẩn cấp."
Mặc dù anh ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể hình dung ra cảnh anh ấy lo lắng tôi xảy ra chuyện mà chạy đến công ty tìm địa chỉ, trong lòng không khỏi thấy có lỗi.
"Em không sao, làm phiền anh phải đến đây một chuyến."
Bên kia lại im lặng vài giây, sau đó anh ấy hỏi: "Tôi có thể lên được không?"
Tôi bỗng thấy căng thẳng: "Không cần đâu, đã muộn rồi, Lục tổng giám đốc về đi ạ."
"Chỉ nhìn một chút để xác nhận thôi. Em cứ coi đây là trách nhiệm của một người lãnh đạo, tôi cần đảm bảo sự an toàn của cấp dưới."
Tôi không thể từ chối anh ấy.
Vội vàng rửa sạch nước mắt, lau khô mặt.
Mở cửa ra, anh ấy đang cau mày nhìn những cánh hoa hồng rơi vương vãi trước cửa.
Ánh mắt anh ấy lướt qua mặt tôi, rồi dừng lại ở cổ tôi.
Ánh mắt của Lục Hồi bỗng tối sầm lại.
"Tại sao không nghe điện thoại?"
Tôi sờ lên cổ, nhớ lại nụ hôn ẩm ướt của Hạ Dật, chắc chắn đã để lại dấu vết.
Anh ấy hỏi lại câu hỏi đó lần thứ hai, tôi biết mình không thể giấu được nữa.
"Lúc đó Hạ Dật ở đây."
Sắc mặt Lục Hồi dần trở nên lạnh lùng.
"Cậu ta tìm em để quay lại à?"
"Vâng, nhưng em không..."
"Và sau đó thấy tôi cản đường, phải không?"
Tôi vội vàng phủ nhận: "Không phải, chỉ là lúc đó không thích hợp để anh bị kéo vào chuyện này. Rốt cuộc đó là chuyện giữa em và Hạ Dật, không liên quan đến anh."
Vừa nói xong, tôi đã nhận ra những lời này quá lạnh nhạt.
Quả nhiên, Lục Hồi hít một hơi rõ rệt, cười tự giễu: "Là tôi lo chuyện bao đồng rồi."
Nói xong, anh ấy nhìn tôi thật sâu rồi quay người bỏ đi.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác bất an vô cùng lớn, như có thứ gì đó tuột khỏi đầu ngón tay không thể kiểm soát.
Tôi theo bản năng bước nhanh theo anh, kéo tay áo anh lại.
"Hạ Dật hiểu lầm chuyện giữa em và anh... em lo lắng sẽ gây phiền phức cho anh, chỉ vậy thôi."
Lục Hồi nhìn xuống tay tôi, tôi vội buông ra.
Đèn cảm ứng ở hành lang tối lại trong sự im lặng của hai người.
Trong bóng tối, mọi giác quan được khuếch đại, tôi càng cảm nhận rõ sự hiện diện của anh ấy.
Hơi thở, nhịp tim và mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Một lúc lâu sau, anh ấy giơ tay ấn nút thang máy, tầm nhìn trở lại sáng sủa.
"Đáng lẽ tôi không muốn ép em, nhưng bây giờ tôi muốn xác nhận một điều." Lục Hồi dừng lại vài giây, "Em đã từng rung động vì tôi chưa?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trong đầu bỗng lướt qua nhiều khoảnh khắc đã trải qua cùng anh ấy, lời nói đã đến tận miệng.
Nhưng khi mở lời, tôi chợt nhớ đến lời chế giễu và mỉa mai của Hạ Dật.
Con sóng đang dâng trào, lập tức rút đi.
Tôi xứng đáng sao?
Một người cứng nhắc và nhàm chán như tôi, một người có tình cảm rẻ mạt như tôi.
Và làm sao tôi có thể chắc chắn rằng mình không đang bước vào cùng một dòng sông một lần nữa.
"Em xin lỗi."
Lục Hồi dường như không ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Thang máy dần đến tầng này, anh ấy nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
"Ting" một tiếng, anh ấy đột nhiên quay lại.
"Cậu ta đã hiểu lầm thì cứ để cậu ta hiểu lầm. Tôi mà không làm gì thì hơi lỗ đấy."
Khi người đàn ông ôm lấy mặt tôi và cúi xuống, cửa thang máy vừa mở, một cơn gió ùa tới.
Tôi sững sờ một lúc, môi anh ấy chạm nhẹ lên môi tôi, giống như một nụ hôn của gió.
"Tạm biệt, Phương Tế."