"Có thể nói, hiện tại gia tộc họ Hàn đã hoàn toàn vượt qua gia tộc họ Tô, so với kiếp trước là một trời một vực."
Hàn Đông nhìn Long Chính Bang, Cổ Thần Dương nói chuyện phiếm với ông nội, trong lòng thầm suy nghĩ.
Vào thời gian này kiếp trước, sức khỏe của ông nội rất kém, đã hơn một năm không xuất hiện, hầu như đều nằm trên giường bệnh, tất nhiên lực ảnh hưởng không nhiều lắm.
Tình hình đó, lại có chút giống gia tộc họ Tô bây giờ, chẳng qua so với gia tộc họ Tô bây giờ còn kém hơn. Dù sao kiếp trước phái họ Hàn còn không có người được vào ủy viên thường vụ, chỉ có một Ủy viên bộ Chính trị. Mà gia tộc họ Tô lần này có một ủy viên thường vụ, bộ Chính trị cũng chỉ có một uỷ viên, lực ảnh hưởng nhỏ hơn kiếp trước nhiều.
Điều quan trọng hơn là, sức khỏe của ông cụ Tô Đức Hạ không tốt, đại hội Đảng lần này, ông cụ chỉ tới ngày đầu tiên, hội nghị mấy ngày sau đều không thấy thân ảnh của ông cụ, có lẽ lại tới bệnh viện rồi.
Mà ông cụ nhà họ Hàn thì sức khỏe tốt hơn nhiều, mấy ngày nay tinh thần sáng láng, ngồi trên đài chủ tịch với mấy ông cụ khác, tham gia cả mấy ngày hội nghị.
Tuy rằng ông nội cũng không tỏ vẻ gì, nhưng chỉ cần ông ngồi trên đài là đã có thể trấn trụ rất nhiều người, có thể khiến đại hội họp theo phương châm đã định trước.
Lực ảnh hưởng của ông cụ nhà họ Hàn đã đạt đến đỉnh cao, trong Đảng nhiều các cụ lão thành như vậy nhưng bất kỳ ai cũng không thể so sánh với ông.
Cho dù Long Chính Bang là lãnh đạo tiền nhiệm, nhưng bây giờ đã lui về thì lực ảnh hưởng của ông ta cũng nhỏ hơn ông nội hắn rất nhiều.
Tương lai Cổ Thần Dương lên chức, có chuyện gì cũng nhất định phải thương lượng với ông nội trước, như vậy thì mới chắc chắn.
Ông nội là chiến hữu thân thiết của Nam Tuần Trưởng, ủng hộ người kế nhiệm của Tuần trưởng, coi như không phụ chiến hữu cũ.
Đương nhiên, nhờ Cổ Thần Dương ủng hộ nên lực lượng của phái họ Hàn mới lớn mạnh như vậy.
Đây là chuyện hai bên đều có lợi.
Tuy ông nội không nói ra tình huống cụ thể với Hàn Đông, nhưng Hàn Đông cũng hiểu một chút về suy nghĩ của các cán bộ cấp cao. Long Chính Bang từ bỏ quyền lực trong tay, nhưng vẫn sắp xếp ba vị ủy viên thường vụ, theo thứ tự là La Ân Sơn, Ngụy Tân Xảo và Xa Tấn Thụy, ba người này là tương đối thân cận với Long Chính Bang, đặc biệt là Xa Tấn Thụy, trước kia, khi Long Chính Bang ở thành phố Minh Châu, anh ta vẫn là trợ thủ đắc lực của Long Chính Bang, quan hệ cá nhân giữa hai người cũng rất tốt.
Tháng ba năm sau Xa Tấn Thụy sẽ trở thành Phó Thủ tướng, trở thành trợ thủ chủ yếu của Nghiêm Gia Vân.
Nghiêm Gia Vân là nhân vật đại biểu của phái học viện, trong phe này phần lớn là một số học giả nho nhã, lực ảnh hưởng trong nước vô cùng lớn.
Còn có Vương Kiện đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cũng tương đối thân cận Cổ Thần Dương. Chính ông nội quyết định sắp xếp như vậy, dù sao tác dụng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật rất lớn, không nên để người khác nắm giữ, mà nên để Vương Kiện ngồi đó, hơn nữa có lực ảnh hưởng của ông ngoại Hàn Đông - Dư Kiện Hưng ở Ủy ban Kỷ luật hệ thống, như vậy lợi ích của gia tộc họ Hàn ở Ủy ban Kỷ luật sẽ không có nhiều tổn hại.
Hoa Lập Dân cũng là một trong những người có tài của phái họ Hàn, vốn là Ủy viên bộ Chính trị kiêm Bí thư Tỉnh ủy, lần này tiến vào ủy viên thường vụ, quản lý công tác nếp sống văn minh, nghe có vẻ hơi vô ích, nhưng nếu lợi dụng tốt vẫn có rất nhiều lợi ích.
Nguyên Hằng Kiện là nhân vật đại biểu của phái thực dụng, lần này lên chức, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tô Trọng Vi là người phát ngôn của gia tộc họ Tô, người đằng sau tất nhiên là ông cụ Tô Đức Hạ, trên cơ bản vẫn tỏ vẻ trung lập.
Cách đây vài năm, Tô Đức Hạ vẫn quan hệ tốt với người đứng đầu phái thực dụng, nhưng sau đó vì một số chuyện nên hai bên càng lúc càng xa, mà Gia tộc họ Tô cũng bắt đầu sách lược trung lập, chỉ cần là chuyện có lợi với mình thì sẽ làm.
Đương nhiên, bởi vì quan hệ giữa Tô Đức Hạ và ông cụ nhà họ Hàn không hòa thuận, lúc trước ông cụ Tô Đức Hạ muốn làm công tác chính trị trong quân đội, mà ông cụ nhà họ Hàn lại là cấp trên, khi đó không ủng hộ Tô Đức Hạ, làm cho Tô Đức Hạ luôn có khúc mắc trong lòng. Về sau thậm chí Tô Đức Hạ còn mượn thế Nam Tuần trưởng liên hợp một số người chèn ép Phái họ Hàn.
Hơn nữa hai nhà đều đang cố gắng bồi dưỡng đời thứ ba, quan hệ đôi bên là cạnh tranh, thường xuyên có va chạm.
Lúc đầu gia tộc họ Tô luôn chiếm thượng phong, tuy nhiên mấy năm gần đây thì phái họ Hàn vững vàng đè lại gia tộc họ Tô.
Sau khi Đại hội Đảng chấm dứt, Hàn Đông cũng không về tỉnh Giang Việt.
Mà hắn về Yến Kinh, dù sao Hàn Đông cũng phải về thăm nhà một chút, tâm sự với ông nội, thăm hỏi thân nhân.
Đảng viên cũng là người, cũng có gia đình, chỉ cần có thể làm tốt công tác của mình thì cũng không yêu cầu phải biểu hiện tích cực đến mức không có thời gian về thăm nhà.
Điểm này vô cùng nhiều cán bộ trong nước cần phải học tập quan viên nước ngoài. Quan chức trong nước dường như mỗi ngày đều bận rộn, Vội vàng nghe điện thoại, vội vàng họp, vội vàng ăn cơm uống rượu, một năm 365 ngày, ngày nào cũng bận rộn, chỉ hận không thể biến một ngày thành hai ngày. Nhìn cán bộ nước ngoài mà xem, bọn họ cũng làm tốt công việc, nhưng cần nghỉ ngơi vẫn nghỉ ngơi, cân đối giữa cuộc sống và công việc.
Đương nhiên, tình hình trong nước có đặc thù riêng, cho nên nếu so sánh từng li từng tí với nước ngoài cũng không đúng.
Hàn Đông nói với Hà Vĩnh Thành, tất nhiên Hà Vĩnh Thành không có ý kiến gì, ông ta biết thân phận của Hàn Đông, mấy ngày nay, trong lúc họp, ông ta cũng thấy lực ảnh hưởng của ông cụ nhà họ Hàn trong giới quan chức cấp cao, bất kể là Chủ tịch nước tiền nhiệm Long Chính Bang hay là Chủ tịch đương nhiệm Cổ Thần Dương đều rất khách khí với ông cụ nhà Hàn. Mặt khác, lần này thế lực phái họ Hàn lớn mạnh hơn nhiều, hơn nữa bản thân Hàn Đông cũng được tuyển làm Ủy viên Trung ương dự bị, tương lai không thể lường được, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, Hà Vĩnh Thành cũng không muốn đối đầu với Hàn Đông.
Trong biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, nòng cốt trong gia tộc họ Hàn đều đến đông đủ.
Ông cụ nhà họ Hàn ngồi ở chính giữa, nở cười hiền lành nhìn mọi người, tâm trạng rất vui vẻ.
- Hàn Đông, lần này biểu hiện của cháu hơi ngoài dự đoán mọi người.
Cô hai của Hàn Đông - Trịnh Trạch Hoa cười nói,
- Mặc dù biết cháu sẽ được tuyển là Ủy viên dự bị, nhưng không ngờ số phiếu cao như vậy, xem ra sự cố gắng mấy năm nay của cháu đã có kết quả.
Hàn Đông là thế hệ con cháu, tất nhiên là ngồi ở dưới cùng, hắn khiêm tốn mỉm cười nói:
- Cháu chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình thôi.
Ông cụ nhà họ Hàn nói:
- Làm tốt công việc của mình cũng đã rất hiếm thấy. Lúc ở thành phố Ninh Hải Hàn Đông cũng đã nói, làm việc “không thẹn với lương tâm”, năm chữ này, chỉ cần các con ghi nhớ trong lòng, nhất định có thể làm tốt công việc.
Tất cả mọi người gật đầu, tất nhiên biết ông cụ đến chuyện gì.
Mà Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, lần cuối cùng mình nói chuyện trên đại hội bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ ở thành phố Ninh Hải, không ngờ đến tai ông nội, xem ra ông nội vẫn luôn chú ý đến mình.
Lần này phái họ Hàn có bốn Ủy viên bộ Chính trị, trong đó có ba người là thân nhân của Hàn Đông, theo thứ tự là bố hắn - Hàn Chính, bố vợ Lã Quốc Trung và cô hai Trịnh Trạch Hoa.
Hàn Chính sắp vào nội các Chính phủ đảm nhiệm Phó Thủ tướng, hơn nữa chỉ xếp hạng sau Phó Thủ tướng thường vụ Xa Tấn Thụy, sắp xếp như vậy cũng là rất tốt.
Về phần Lã Quốc Trung, vẫn đảm nhiệm Phó chủ tịch quân ủy, chủ trì công tác hằng ngày của quân ủy. Qua năm năm cố gắng, lực khống chế của Lã Quốc Trung ở hệ thống quân đội đương nhiên là không ai có thể so sánh, làm Phó chủ tịch năm năm nữa sẽ có tác dụng cực kỳ to lớn đối với sự phát triển củng cố Phái họ Hàn.
Hệ thống quân đội là một hệ thống khá độc lập, tuy bình thường không nhúng tay vào chính trị tại địa phương, nhưng trong tranh đấu tầng cao, người được hệ thống quân đội ủng hộ sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Lúc trước ông nội sắp xếp Lã Quốc Trung như vậy, dĩ nhiên là đã suy tính đến ích lợi lâu dài.
Mà Trịnh Trạch Hoa tạm thời đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Yến Kinh, tuy vị trí này vẫn có sự cạnh tranh nhất định, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể xác định. Nhưng bất kể cô hai ở vị trí nào, chỉ cần cô hai có danh hiệu Ủy viên bộ Chính trị, quyền lực bên trong Đảng cũng đủ lớn rồi.
Mọi người vây quanh ông cụ, trò chuyện vài chuyện lớn trước mắt, đương nhiên cũng không tránh Hàn Đông. Hiện tại tuy rằng Hàn Đông chỉ là Ủy viên trung ương dự khuyết, nhưng Ủy viên trung ương dự khuyết còn trẻ như hắn, cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Hơn nữa Hàn Đông biểu hiện điềm đạm, chắc chắn cùng với khí chất của người làm đại sự, càng làm cho mọi người khâm phục hắn từ đáy lòng.
- Tình hình tỉnh Giang Việt hiện nay là năm bè bảy mảng, Hàn Đông chủ yếu quản lý công tác Tam Nông (Nông nghiệp, nông thôn, nông dân. Ai có nhu cầu tìm hiểu có thể tham khảo link sau:), công tác này có lợi nhất là người dân, nhất định không thể lơ là.
Ông cụ ân cần dạy bảo,
- Tuy nhiên, ánh mắt cũng không thể bó hẹp trong tỉnh Giang Việt, cháu đến tỉnh Giang Việt đã ba năm rồi, luôn ở một chỗ cũng không tốt lắm, sang năm có thể suy nghĩ đổi tới nơi khác.
Hàn Đông sửng sốt, không ngờ lúc này ông nội đã sắp xếp cho mình.
Lại nói tiếp, tháng 10 năm 99, hắn đến Ninh Hải đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, cũng không ngờ ông nội sẽ sắp xếp hắn đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, theo dự đoán lúc trước của hắn, chờ mình đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy ở thành phố Ninh Hải một thời gian ngắn, ông nội sẽ cho mình cho tới các bộ và uỷ ban trung ương, nhưng bây giờ lại thêm một khoảng thời gian làm Phó bí thư tỉnh ủy, cũng coi như rèn luyện con đường làm quan của mình.
Chức vị chủ chốt ở cấp huyện và thành phố, Hàn Đông đều đã từng đảm nhiệm, bây giờ đang ở cấp Thứ trưởng, cũng đã ngồi ở ba chức vị khác nhau, rèn luyện như vậy mới là có lợi nhất với con đường làm quan sau này của hắn.
Mà sang năm, hắn vào các bộ và uỷ ban trung ương rèn luyện sẽ có tác dụng xúc tiến cho công tác của hắn trong tương lai.
Bởi vậy, Hàn Đông cũng không phản đối sự sắp xếp của ông nội, hắn liền hỏi:
- Vậy cháu nên làm ở chức vị gì thì thỏa đáng?
- Cháu nói xem?
Ông cụ hỏi ngược lại.
Hàn Đông nói:
- Đương nhiên là cháu phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, có điều cháu hy vọng có thể làm việc mà cháu hiểu biết, có thể làm càng nhiều việc có ích hơn.
Ông cụ lại hỏi:
- Vậy cháu cảm thấy cháu am hiểu về lĩnh vực nào?