Người Cầm Quyền

Chương 303: Ủy viên thường vụ gặp mặt

“Xem ra Trịnh Thành Văn này đúng là rất cẩn thận, cũng không chịu nói rõ ngọn ngành.” Hàn Đông thầm nghĩ. “Thôi bỏ đi, chỉ có thể từ từ tìm hiểu.”

Tan tầm rồi, Hàn Đông bước xuống lầu. Lái xe Bạch Hi Lâm liền cho xe chạy tới, xuống xe mở cửa cho Hàn Đông.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nơi này cách nhà khách Huyện ủy cũng không xa, căn bản không cần phải ngồi xe, vì thế nói:

- Nơi này rất gần nhà khách, nếu không có chuyện gì đặc biệt, anh không cần phải lái xe.

- Dạ, Bí thư Hàn.

Hàn Đông khoát tay. Bạch Hi Lâm đứng sang một bên, đợi Hàn Đông bước qua rồi mới lái xe về. Trong lòng anh ta hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Anh ta lái xe trong Văn phòng Huyện ủy lâu như vậy, kiến thức cũng không ít. Lúc này được Hàn Đông chọn, anh ta biết đây là một cơ hội vô cùng quý báu với mình, nhất định phải cố gắng nắm chắc. Anh ta biết, sở dĩ Hàn Đông chọn mình chủ yếu vì hai điểm. Thứ nhất mình là một tài xế lành nghề, rất quen thuộc đường sá trong huyện Vinh Quang, thứ hai là tính cách mình điềm đạm, chắc chắn sẽ không nói lung tung. Nên anh ta quyết định sau này càng phải cố gắng.

Vừa mới về đến cửa nhà khách, đã bị Mã Thừa Vận nịnh bợ cúi lưng cười nói:

- Bí thư Hàn, anh tan tầm rồi à?

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Đúng rồi.

Mã Thừa Vận bước theo sau, nói:

- Bí thư Hàn, về phòng của anh, nếu anh có bất cứ yêu cầu gì, xin anh chỉ bảo bất cứ lúc nào, nhà khách nhất định sẽ phục vụ anh thật tốt.

Hàn Đông nói:

- Đã tốt lắm rồi. Nếu giám đốc Mã có việc bận thì cứ đi trước đi.

Mã Thừa Vận bèn nói:

- Dạ, tạm biệt Bí thư Hàn.

Hàn Đông lên tới lầu ba, vừa đến đầu thang lầu đã thấy nhân viên phục vụ tiểu Trần từ gian phòng trước mặt bước ra, nói nhỏ:

- Bí thư Hàn, anh tan tầm rồi. Thức ăn tôi mới vừa làm xong, đặt trên bàn.

Hàn Đông gật đầu, mỉm cười nói:

- Vất vả tiểu Trần rồi.

Mặt tiểu Trần hơi ửng đỏ, khẽ cúi đầu nói nhỏ:

- Bí thư Hàn, đây là việc tôi phải làm.

Ngưng một chút, cô lại nói:

- Bí thư Hàn, anh thích ăn món gì? Tôi đã làm thịt lợn hấp, thịt bò luộc, còn có gà hầm, canh dưa chua nấu miến. Anh muốn ăn món gì trước thì xin căn dặn.

Mấy món ăn này vốn là món khoái khẩu của Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, đặc biệt là thịt hấp và thịt bò luộc, rất hợp với khẩu vị của Hàn Đông. Nhưng một mình hắn chắc chắn không thể ăn hết ba món một canh này, quả thật là hơi lãng phí.

Hàn Đông ôn tồn nói:

- Sau này làm một món một canh là được rồi, đừng làm nhiều như vậy, một mình tôi ăn không hết đâu.

Đối với nhân viên công tác bình thường, thái độ của Hàn Đông vẫn rất tốt.

Tiểu Trần run rẩy một chút, lập tức nói:

- Bí thư Hàn, đây là chỉ thị của giám đốc Mã, anh…

Hàn Đông xua tay nói:

- Cô nghe tôi đi. Chuyện ăn cơm của mình tôi phải biết rõ hơn chứ.

- Dạ, Bí thư Hàn, tôi nghe anh.

Tiểu Trần nói khẽ. Thật ra cô cũng biết mỗi mình Hàn Đông mà ăn nhiều thức ăn như vậy là hơi lãng phí, nhưng giám đốc nhà khách Mã Thừa Vận đã đặc biệt căn dặn, thức ăn của Bí thư Huyện ủy tuyệt đối không được qua loa, mỗi bữa ăn ít nhất phải có ba món một canh, hơn nữa phải cố hết sức không được lặp lại. Cho nên tiểu Trần cũng chỉ có thể làm theo, nếu không, cô cũng không thể làm ở đây được. Làm giám đốc nhà khách, Mã Thừa Vận vô cùng nghiêm khắc với công nhân viên chức trong nhà khách. Nếu không nghe lời, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì cuốn gói về nhà.

Có thể đến làm việc trong nhà khách Huyện ủy, tất cả mọi người đều phải tìm không ít quan hệ, hoặc là chạy tiền, nên tất nhiên vô cùng lo lắng cho việc làm này, sợ bị Mã Thừa Vận phạt.

Ngay như nhà họ Tô điều kiện không tốt, mà muốn vào làm ở đây cũng đã phải cố tìm cho được một người bà con xa đến tám gậy với không tới mới có thể vào được.

Lúc vừa mới nhìn thấy Hàn Đông, trong lòng tiểu Trần hết sức hốt hoảng. Người thanh niên này là Bí thư Huyện ủy sao, sao lại giống một cậu học trò như vậy?

Đồng thời cô cũng rất lo lắng cho công tác sau này của mình. Lãnh đạo đã không dễ hầu hạ, mà lãnh đạo còn trẻ e là lúc hầu hạ lại càng có nhiều vấn đề.

Hàn Đông mở cửa ra, thấy trên bàn trong nhà ăn đã dọn xong ba món một canh, phía trên còn đang nghi ngút khói.

Trên bàn có chụp một cái lồng bàn bằng vải bố, tránh ruồi muỗi có thể bay vào.

Hàn Đông thầm gật đầu. Tiểu Trần này cũng là người cẩn thận.

Lúc Hàn Đông đi rửa mặt rửa tay, Tiểu Trần liền cất lồng bàn đi.

Hàn Đông đi ra, ngồi xuống trước bàn, cầm đũa thử qua ba món ăn một lần, mùi vị cũng không tồi, liền nói với tiểu Trần đang đứng một bên:

- Thức ăn làm ngon lắm, sau này cứ duy trì như thế là được.

Tiểu Trần nghe xong mừng vui một hồi, nói nhỏ:

- Bí thư Hàn hài lòng là tốt rồi. Tôi ra ngoài, tí nữa vào dọn dẹp.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, cô đi đi.

Bữa cơm này Hàn Đông ăn đến no kềnh. Hắn ăn xong không bao lâu thì tiểu Trần đã tới. Xem ra cô luôn luôn chú ý đến bất kỳ động tĩnh nào bên này.

Nhìn thấy bộ dáng của cô có vẻ hơi câu nệ, hàn đông cười nói:

- Tiểu Trần, tôi còn chưa biết tên cô nữa.

Tiểu Trần quay lại, trên mặt đầy vẻ e lệ, tươi cười nói:

- Bí thư Hàn, tôi tên là Trần Lệ.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Ừ, sau này có lẽ tôi nên gọi tên cô chứ.

Thật ra tuy Hàn Đông làm Bí thư Huyện ủy, nhưng tuổi tác cũng không lớn hơn Trần Lệ bao nhiêu. Hai người hẳn cũng có thể xem như là bạn cùng lứa, cho nên, nếu gọi cô là tiểu Trần, Hàn Đông cũng thấy bản thân không được tự nhiên.

Trần Lệ hơi đỏ mặt, gật đầu nói:

- Dạ, tùy Bí thư Hàn thôi.

Hàn Đông mỉm cười. Vóc dáng Trần Lệ cũng không tồi. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, lông mi thanh tú, đôi mắt trong như làn nước, dáng người cũng rất khá. Cô mặc bộ váy hồng nhạt, bên dưới là tất bông và giày đen.

Có thể nhận thấy, vì phải phục vụ Hàn Đông nên cô không ăn mặc giống các nhân viên phục vụ khác trong nhà khách. Những người kia mặc đồng phục là váy màu lam.

Thoáng đánh giá qua một chút, Hàn Đông thôi không nhìn nữa. Trần Lệ càng xinh đẹp, mình càng phải chú ý, không được làm gì để người khác nắm được nhược điểm.

Trần Lệ rửa chén xong, vừa chuẩn bị cầm lấy cây lau nhà, Hàn Đông bèn nói:

- Trần Lệ này, sau này, mỗi ngày cô dọn phòng một lần là được, cứ thừa lúc tôi không có nhà dọn dẹp là được rồi, không cần phải quét dọn luôn tay thế này.

- Dạ, Bí thư Hàn.

Trần Lệ đáp, sau đó cất cây lau nhà gọn gàng, mới đến nói với Hàn Đông:

- Bí thư Hàn, nếu không còn việc gì nữa, tôi qua bên kia. Anh có việc gì thì cứ gọi một tiếng.

Hàn Đông mỉm cười. Trần Lệ xem ra cũng có mắt nhìn, như vậy cũng tốt, tránh phiền phức cho mình.

Đi quanh phòng một chút, thấy nơi này bày trí vô cùng xa hoa, có lẽ cũng tiêu không ít tiền.

Tài chính huyện Vinh Quang cũng không tốt lắm, nên Hàn Đông cảm thấy nơi này bày trí quá xa xỉ.

Nhưng hắn là Bí thư Huyện ủy, người khác đã muốn dùng mọi cách để nịnh bợ, sắp xếp cho hắn cuộc sống như vậy, tất nhiên muốn để Hàn Đông vừa lòng. Cho dù là Chánh Văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn hay giám đốc nhà khách Mã Thừa Vận cũng không dám keo kiệt trong chuyện này.

“Đây là đặc quyền đây.” Hàn Đông thở dài một hơi. Dù hắn là người được hưởng dụng đặc quyền này, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy chuyện này bất hợp lý. Chẳng qua hiện giờ Hàn Đông không có cách nào để thay đổi thế cục, cho dù tương lai Hàn Đông sẽ leo lên được rất cao, e là cũng bất lực thôi. Dù sao Trung Hoa cũng là một nước lớn, rất nhiều vấn đề vô cùng phức tạp. Cho dù là anh leo được đến đỉnh quyền lực của Hoa Hạ thì cũng không phải việc gì cũng có thể làm theo ý của mình.

Điện thoại đi động reo lên, Hàn Đông nghe máy, bèn nghe được giọng nói của Tả Nhất Sơn:

- Bí thư, em là Tả Nhất Sơn đây. Thủ tục điều động bên này đã xong rồi, sáng mai em qua đó.

Hàn Đông cao hứng nói:

- Tốt, có cần phái xe đến đón cậu không?

Tả Nhất Sơn nói:

- Dạ không cần, em lái xe tới, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Anh ta biết hiện giờ Hàn Đông ở huyện Vinh Quang không có người nào để sai khiến. Vì vậy, sau khi biên bản điều động từ huyện Vinh Quang được fax tới, anh ta đã liên hệ với Trần Dân Tuyển nhanh chóng làm xong thủ tục. Hôm nay thu dọn vài thứ, sáng mai đã có thể đến huyện Vinh Quang.

Hàn Đông cũng rất vui. Tả Nhất Sơn làm việc không tồi, khiến Hàn Đông có thể giảm bớt thời gian xử lý tài liệu, hiệu suất cao hơn nhiều.

Gát điện thoại, đầu tiên Hàn Đông đi tắm, sau đó lại nằm nghiêng trên sô pha phòng khách xem TV.

Trong gian phòng lớn như vậy, chỉ có một mình Hàn Đông ở, có vẻ hơi quạnh hiu.

Hàn Đông suy nghĩ thật kỹ mọi việc, trong lòng cân nhắc đến thế cục trong Huyện ủy.

Trước mắt mà nói, dựa vào thái độ cẩn thận của Trịnh Thành Văn, có lẽ khả năng y đứng bên mình là khá lớn.

Cùng lúc, người phụ nữ Phó Sùng Hà - Trưởng Ban tuyên giáo cũng không đơn giản. Cô là người thông minh, vậy khả năng tranh thủ được sự ủng hộ của cô ta cũng không nhỏ.

Còn những người khác, Hàn Đông cũng không thể xác định rốt cuộc người mới có thể đứng về phía mình.

“Vị trí Trưởng Ban tổ chức cán bộ nhất định phải nằm trong tầm khống chế của mình.” Hàn Đông thầm nghĩ. Quyền lực Bí thư Huyện ủy, lớn nhất là về mặt nhân sự. Nhưng nếu ngay cả Ban tổ chức cán bộ cũng không thể khống chế, vậy thì ý đồ của Bí thư Huyện ủy cũng không thể thực hiện được.

Đương nhiên, Phó Bí thư Huyện ủy bình thường được phân công quản lý Đảng và quần chúng, về mặt nhân sự cũng có quyền rất lớn. Nhưng vì vị trí Phó Bí thư huyện ủy vô cùng quan trọng, nên nhiều lúc Phó Bí thư Huyện ủy lại âm thầm cạnh tranh với Bí thư huyện ủy. Cho dù không cạnh tranh thì cũng nghĩ đến việc tranh thủ lợi ích cho mình. Vì vậy, người đầu tiên Hàn Đông nghĩ đến chính là Trưởng Ban tổ chức cán bộ Bộ Gia Tài chứ không phải là Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Khai.

Đến chiều, các Ủy viên thường vụ Huyện ủy, trừ Chủ tịch huyện Điền Thần ra, đều đã đến văn phòng Hàn Đông một chuyến. Nhưng Hàn Đông cũng không thể xác định được trong những lời của họ câu nào là thật, câu nào là giả. Cho nên chỉ có thể vừa quan sát vừa chậm rãi lôi kéo họ về phe mình.

“Hừ, Chủ tịch huyện Điền Thần này, cũng cao giá quá. Ngày đầu tiên cũng không thèm đến văn phòng của mình báo cáo công tác.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Hôm qua Điền Thần đề xuất phải mời họp Hội nghị thường vụ, có lẽ là y muốn triển lãm thực lực của y. Hàn Đông cũng muốn xem Điền Thần muốn làm gì.

Hôm sau, 7 giờ 20 Hàn Đông mới rời khỏi giường. Vừa làm vệ sinh xong, khoảng gần 7 giờ 30, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Hàn Đông mở cửa ra, chỉ thấy Trần Lệ đứng ngoài cửa, mặt hơi ửng đỏ, nói:

- Bí thư Hàn, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh, giờ mang đến được không?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được rồi.

Trần Lệ nhanh chóng mang bữa sáng đến. Một chén cháo, hai quả trứng gà, còn có hai đĩa thức ăn, còn nóng cả.

Hàn Đông cũng không có yêu cầu gì về bữa sáng. Sắp xếp thế này đã tốt lắm rồi. Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Hàn Đông xuống lầu đi về phía Huyện ủy.

Vừa mới đến cửa Huyện ủy, đã thấy Chánh văn phòng Trịnh Thành Văn đang phê bình Bạch Hi Lâm, còn Bạch Hi Lâm thì hơi cúi đầu, không giải thích gì cả.

- Chuyện gì thế?

Hàn Đông nghi hoặc hỏi.

- Bí thư Hàn, chào buổi sáng.

Trịnh Thành Văn chào trước, rồi mới nói:

- Bí thư Hàn, tôi đang phê bình Bạch Hi Lâm, anh ta sao lại dám để anh đi bộ lên xuống như thế. Bí thư Hàn, anh xem đấy.

Hàn Đông khoát tay, nói:

- Được rồi, Chủ nhiệm Trịnh đừng phê bình anh ấy nữa. Do tôi bảo anh ấy không cần đón rước. Cũng không xa nơi này lắm, tôi đi bộ một chút xem như rèn luyện thân thể mà.

Trịnh Thành Văn lập tức nói:

- Hóa ra là yêu cầu của Bí thư Hàn, là tôi không làm rõ tình hình. Bạch Hi Lâm à, anh đừng để ý nhé.

Bạch Hi Lâm cung kính nói:

- Dạ không đâu, Chủ nhiệm Trịnh.

Hàn Đông thầm cười trong lòng. Trịnh Thành Văn này lúc nào cũng tỏ vẻ cẩn thận trước mặt hắn, không ngờ lại xin lỗi Bạch Hi Lâm, mà Bạch Hi Lâm chỉ thật thà trả lời một câu như vậy khiến người ta dở khóc dở cười.

Đến văn phòng rồi, Trịnh Thành Văn cũng bước theo, pha trà cho Hàn Đông. Hàn Đông cười nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, anh cứ đi làm việc đi, chuyện nhỏ này tôi có thể tự giải quyết, có chuyện gì tôi sẽ gọi anh.

Vừa mới ngồi xuống một chút, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, Hàn Đông nói:

- Vào đi.

- Bí thư!

Giọng nói quen thuộc của Tả Nhất Sơn truyền đến.

Hàn Đông ngẩng lên, thấy Tả Nhất Sơn tràn trề sức sống đang đứng trước mặt, gật đầu nói:

- Đến rồi, làm xong thủ tục chưa?

Tả Nhất Sơn cung kính nói:

- Vừa mới báo danh ở văn phòng Huyện ủy xong. Em đến gặp anh trước, trưa lại làm tiếp thủ tục.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Cậu đi làm xong thủ tục rồi hãy qua đây.

- Dạ, Bí thư, vậy em đi làm thủ tục.

Tả Nhất Sơn xoay người bước ra ngoài.

Ước chừng nửa giờ sau, Tả Nhất Sơn đã làm xong thủ tục, bước vào báo cáo với Hàn Đông.

Hàn Đông bảo anh ta nhanh chóng làm quen với các tài liệu của các Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Vì buổi chiều phải họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy, đến lúc đó, Tả Nhất Sơn cũng phải đến ghi lại biên bản tương quan.

Làm thư ký, tất nhiên phải khổ công ghi nhớ cho lãnh đạo. Tuy không ai trực tiếp giới thiệu với Tả Nhất Sơn, nhưng anh ta chỉ dựa vào tài liệu của Huyện ủy, theo đăng ký của họ, ghi nhớ hình ảnh, tên và chức vụ của họ.

Tuy Tả Nhất Sơn chỉ là cán bộ cấp phó phòng, nhưng anh ta là thư ký của Hàn Đông, lại do Hàn Đông mang từ huyện Phú Nghĩa đến, cho nên Văn phòng Huyện ủy sắp xếp cho anh ta một căn hộ ngay cạnh ký túc xá Cục Công thương. Căn hộ hai phòng một sảnh, các đồ gia dụng bên trong đều khá tốt. Điều này khiến Tả Nhất Sơn rất hưng phấn. Xem ra lãnh đạo được thăng cấp, đãi ngộ cho một thư ký như anh ta cũng được tăng cao không ít.

Lúc nghỉ trưa, Tả Nhất Sơn cùng Hàn Đông đến nhà khách Huyện ủy, tìm hiểu nơi ở của Hàn Đông rồi mới quay trở lại.

Đầu giờ chiều, Hàn Đông liền gọi Trịnh Thành Văn đến, nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, anh thông báo 2 giờ 30 sẽ họp Hội nghị thường vụ, mọi người gặp nhau một lúc.

- Dạ, Bí thư Hàn

Bí thư Huyện ủy mới nhậm chức, tất nhiên phải triệu tập Hội nghị thường vụ, tìm hiểu tình hình công tác của các Ủy viên thường vụ, tìm hiểu thêm về những chuyện quan trọng ở huyện.

Đúng 2 giờ 30, Hàn Đông đến phòng họp của Huyện ủy. Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ.

Đây là lần đầu tiên Hàn Đông triệu tập Hội nghị thường vụ, mọi người tất nhiên phải đến đúng giờ, tránh cơ hội cho Hàn Đông bới lông tìm vết.

Điền Thần ngồi ở vị trí số hai, trên mặt luôn gắn nụ cười thản nhiên, dường như tràn đầy tự tin với Hội nghị thường vụ lần này.

Hàn Đông ngồi xuống nói:

- Mọi người đều đông đủ, vậy họp thôi. Hôm nay, các Ủy viên thường vụ huyện ủy lần đầu tiên gặp nhau, chủ yếu là cho nhau biết tình hình, tiến hành giao lưu công tác của huyện. Tất cả mọi người cứ nói thoải mái đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất