Người Cầm Quyền

Chương 409: Cùng bàn

Dư Ngọc Trân dường như chỉ cảm thán một câu mà thôi, sau đó cũng không nói câu gì, Hàn Đông cũng không hỏi.

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến Yên Kinh. Trước khi ra, Hàn Đông đã liên hệ với Hàn Mạn Lương, yêu cầu anh ta lái xe đến đón hắn và mẹ. Dù sao Hàn Mạn Lương cả ngày cũng không có chuyện gì để làm.

Hàn Mạn Lương vẫn rất kính trọng Dư Ngọc Trân, biểu hiện rất đứng đắn, giống như một đứa con ngoan biết nghe lời vậy.

Trở lại nơi ở Ngọc Tuyền Sơn, Hàn Đông trước tiên đặt hành lý xuống, sau đó liền cùng đi đến chỗ lão thái gia.

Lão thái gia tuy rằng rất ốm, nhưng tinh thần linh hoạt, dưới hai cặp mi cong vút là đôi mắt có thần sáng ngời.

Mấy người nói chuyện một lúc, lão thái gia liền bảo họ về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, là 29 tháng Chạp, cũng là tất niên, vừa lúc năm nay không có ngày 30. Cuối năm và đầu năm, từ trước đến nay người Trung Quốc đều rất coi trọng, thời gian Tết mọi người đều đi thăm bạn bè và người thân, những người bình thường không qua lại cũng đều qua lại một chút. Đồng thời cũng nhân cơ hội này là thư giãn một chút.

Có thể chịu ảnh hưởng của không khí vui mừng của người Trung Quốc, thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, buổi sáng thậm chí còn có một vài tia nắng mặt trời ấm áp rọi xuống, khiến cho tâm trạng của người ta cũng theo đó mà rộng mở trong sáng.

Hàn Đông dậy rất sớm, xin mẹ đích thân tự tay làm bữa sáng, sau đó liền đi vào tứ hợp viện, cũng lão thái gia nói chuyện. Nói chuyện cùng với lão thái gia, Hàn Đông có thể hiểu được rất nhiều thứ, cũng là sự trợ giúp đối với con đường phát triển về sau của hắn.

Hàn Đông cũng cảm nhận được lão thái gia rất hài lòng về mình, đồng thời ông cũng ôm một kỳ vọng rất cao với hắn.

- Cháu và cô Kiều vẫn còn qua lại đấy chứ?

Lão thái gia đột nhiên hỏi đến.

Hàn Đông ngẩn người ra, sau đó gật đầu, chân thành nói:

- Ông à, cháu muốn nói với ông chuyện này.

Lão thái gia tủm tỉm cười, khua khua tay nói:

- Ông biết ý của cháu, nhưng cháu cũng phải hiểu rõ, vì sự phát triển về sau của cháu được tốt đẹp hơn, nên bỏ đi những gì không cần thiết. Nền tảng của cháu rất tốt, nhưng muốn trèo được cao hơn, cần phải có nhiều trợ lực mới được. Ông tin rằng, cháu có thể giải quyết êm đẹp chuyện của cô Kiều.

Khi nói chuyện, vẻ mặt tang thương của lão thái gia, ánh mắt hướng về phía xa xăm, lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.

Hàn Đông vốn trong lòng có rất nhiều lời. Trong lúc này thì lại không nói ra được cái gì.

Nếu là kiếp trước, có lẽ Hàn Đông còn có thể liều lĩnh mà đấu tranh, nhưng trong suy nghĩ của hắn, có rất nhiều kí ức về kiếp trước, hắn vì bản thân mình và cũng vì vận mệnh của cả gia tộc mà phấn đấu, trong hoàn cảnh này, hắn nhất định phải kinh doanh cho tốt, cũng không thể trở mặt với gia đình.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Đông trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó liền rẽ đề tài sang hướng khác, đem những chuyện của mình ở tỉnh Tây Xuyên kể lại tỉ mỉ với lão thái gia một lượt.

Ngoại trừ đem tất cả những gì mình làm nói ra, Hàn Đông cũng đem những chuyện liên quan đến nhân sự của Tây Xuyên nói rõ một hồi, như vậy cũng dễ dàng cho lão thái gia tiến hành những cân nhắc và sắp xếp liên quan.

Hàn Đông nhấn mạnh chuyện của Nguyên Hằng Kiện, đem chuyện mình ngẫu nhiên gặp Thanh Thành Sơn và Nguyên Hằng Kiện, cùng với những chuyện xảy ra sau đó, ấn tượng của mình đối với anh ta, cũng nói rất cụ thể với lão thái gia.

Sở dĩ như vậy, là vì Hàn Đông biết rằng, tương lai Nguyên Hằng Kiện sẽ phải trở thành là một trong những người đứng đầu của Trung Quốc, vì vậy nếu sau khi lão thái gia biết được chuyện, việc thăng chức của Nguyên Hằng Kiện trong tương lai, có thể trợ giúp và kết giao hữu nghị. Vậy thì tương lai Nguyên Hằng Kiện có thể trở thành một trong những trợ thủ của Hàn Đông.

- Như vậy, Nguyên Hằng Kiện cũng là một nhân tài đấy.

Lão thái gia gật đầu nói, nghe Hàn Đông hết sức tôn sùng Nguyên Hằng Kiện. Mặc dù không biết rốt cục là tại sao, nhưng ông vẫn tin tưởng vào con mắt của Hàn Đông. Vì vậy ông cũng để ý đến.

Mặc dù lão thái gia lui về tuyến hai, ngày ngày rảnh rỗi, nhưng đối với những cán bộ quan trọng của Trung Quốc. Trong lòng ông đều hiểu rõ, Nguyên Hằng Kiện là Bí thư của một tỉnh, tất nhiên cũng rất quan tâm đến đối tượng này. Đương nhiên, có sự giới thiệu của Hàn Đông, về sau ông cũng sẽ lưu ý nhiều hơn đến tỉnh Tây Xuyên.

Lúc hơn 10h, cha của Hàn Đông là Hàn Chính quay về Yến Kinh, vừa về là ông ta nói chuyện với lão thái gia rất lâu. Ngày trước Hàn Chính là một cán bộ ở Bộ tài chính, còn bây giờ thì đến tỉnh Vân Điền nhận chức Chủ tịch tỉnh, tính chất không giống với ngày trước, khí chất của cả con người cũng có chút thay đổi so với trước kia, càng có khí thế của người bề trên.

Con cháu của lão thái gia cũng lục tục đến rồi.

Cô cả Hàn Mai, chồng cô là Hầu Vệ Dân, bác cả Hàn Kiến Quốc, bác gái Tiếu Anh, cô hai Hàn Tuệ Chi, chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa, cô út Hàn Tuệ Linh. Lại còn một đám con cháu ba đời, tất cả vây quanh lão thái gia, vui vẻ hòa thuận.

Những người này, chồng cô cả Hầu Vệ Dân là Phó tư lệnh quân khu Kim Lăng, quân hàm trung tướng, còn cô cả Hàn Mai thì không làm gì cả, ổn định ở nhà là nữ chủ gia đình cô; bác cả Hàn Kiện Quốc là tổng giám đốc xí nghiệp dầu mỏ trung ương Trung Quốc, là cấp Bộ trưởng. Còn bác gái Tiêu Anh thì là Viện trưởng Bệnh viện không quân, quân hàm thiếu tướng; cô hai Hàn Tuệ Chi cũng nhận chức ở một doanh nghiệp nhà nước, chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa thì lại là Phó bí thư tỉnh Liêu Đông; cô út Hàn Tuệ Linh thì hợp tác với vài người khác mở công ty.

Nói chung, con cháu này của lão thái gia, ngoài Hàn Đông, còn có con của bác cả Hàn Kiến Quốc là Hàn Mạn Lương, con trai của chồng cô cả Hầu Vệ Dân là Hầu Khôn, con gái là Hầu Tiểu Anh. Con trai của cô hai Trịnh Đồng, con gái của cô út Tiêu Bối Bối. Trong những người này, Hầu Tiểu Anh, Tiêu Bối Bối vẫn đang học, Hàn Mạc Lương thì mở công ty.

Còn Hàn Đông, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đều theo chính trị, đương nhiên trong 3 người, Hàn Đông là người được nhất, không chỉ cấp bậc cao nhất, danh khí lớn nhất cũng được Hàn lão gia coi trọng. Còn hai người Hầu Khôn và Trịnh Đồng, theo chính trị sớm hơn Hàn Đông vài năm, hai người họ khi bắt đầu đều là từ cán bộ ủy ban trung ương mà lên, nhưng hiệu quả lại không tốt lắm. Cũng chính vì điều này, Hàn lão gia mới cho Hàn Đông vào đại học Yến Kinh, còn trực tiếp sắp xếp đến nơi gian khổ như thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên làm việc.

Từ kết quả hiện tại thấy rằng, sắp xếp như vậy là tốt nhất, Hàn lão gia cũng rất kinh ngạc và hài lòng về Hàn Đông.

Tất cả người trong nhà ngồi vây quanh Hàn lão gia, nói những chuyện xung quanh mình, không khí rất náo nhiệt. Mọi người mặc dù đều là người thân, nhưng bình thường rất khó để đi cùng nhau, cho dù là tất niên, người trong nhà cũng chỉ tụ họp đầy đủ được hai ngày, sau đó chồng cô cả Hầu Vệ Dân, chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa, cha của Hàn Đông Hàn Chính đều phải về cương vị của mình. Dù sao vị trí của bọn họ cũng rất quan trọng, cho dù là Tết, cùng không được nghỉ nhiều như người bình thường.

Có thế hệ người già ngồi ở đây, nhất là Hàn lão gia, vài người thế hệ dưới đều hết sức dè dặt, không đường hoàng như ở ngoài.

- Hàn Đông, cháu ở tỉnh Tây Xuyên làm việc không tồi nhỉ.

Chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa cười nói:

- Bây giờ làm trong Ban tổ chức cán bộ rồi đúng không, hay là cháu đến Liêu Đông đi, làm chút công tác thực tế không phải rất tốt sao?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Dượng hai à, bây giờ cháu làm cán bộ của Ban tổ chức cán bộ ở tỉnh Tây Xuyên, cháu thấy có thể học được rất nhiều điều ở Ban tổ chức cán bộ, cùng cơ sở công tác, lại là một khái niệm khác.

Trịnh Trạch Hoa gật gật đầu nói:

- Cháu nói cũng rất có lý. Cháu bây giờ vẫn trẻ, vừa lúc có thể đi đến các đơn vị khác rèn luyện nhiều hơn, như vậy lại càng có lợi cho sự phát triển về sau. Mấy ngày nay, cháu nói chuyện nhiều hơn với Trịnh Đồng, tên tiểu tử này nếu có cháu khai thông đầu óc dượng mới hài lòng.

Trịnh Đồng vốn làm ở Ủy ban kỷ luật Trung ương được một thời gian, nhưng lại chưa có biểu hiện gì tốt, hơn nữa lại thích giao lưu với những thành phần quấy nhiễu, vì vậy Trịnh Trạch Hoa liền đưa anh ta đến tỉnh Liêu Đông, đặt ngay dưới quyền của mình để quản. Bây giờ Trịnh Đồng là một nhân viên của phòng giám sát điều tra kỉ luật của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Đông, cấp bậc vẫn chỉ là cấp trưởng phòng, điều này là nguyên nhân làm thiệt đi chức Phó bí thư Tỉnh ủy của cha anh ta.

Tuy rằng tuổi Hàn Đông có trẻ hơn mấy người Trịnh Đồng, nhưng mọi người lại cũng không thể khinh thường hắn được.

Dù sao Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên vào cuối năm 91, làm ra một số chuyện, đều là những chuyện có hiệu ứng chấn động cực lớn, trong đó bất kỳ chuyện nào, đều đủ để cho mọi người kinh ngạc. Mặc dù thân là bề trên của Hàn Đông, mọi người đều cảm thấy nếu đổi lại là mình, nhất định cũng không làm tốt như hắn được.

Mặt khác, Hàn lão gia cũng biểu hiện sự coi trọng của mình với Hàn Đông, từ tư thế hiện tại có thể nhìn ra, rất có khả năng Hàn Đông sẽ trở thành người bồi dưỡng chính nối nghiệp thế hệ thứ 3, vì vậy mọi người tất nhiên rất coi trọng hắn.

12h, người làm đã chuẩn bị xong bữa cơm đoàn viên. Sau đó đi đến xin chỉ thị.

- Ăn cơm thôi.

Lão thái gia đứng dậy nói.

Sum họp ngày Tết đối với người Trung Quốc mà nói là một chuyện rất quan trọng, bình thường, đoàn niên là tổng kết một năm đã qua, đồng thời cũng là chuẩn bị cho một năm mới, là một bước ngoặt quan trọng nhận trước bắt đầu sau. Bữa cơm đoàn viên được chuẩn bị tất cả hai bàn, một bàn chủ yếu là người già ngồi, một bàn là con cháu ngồi.

Hàn Đông đi đến bàn bên cạnh, đang muốn ngồi bên cạnh em họ Tiêu Bối Bối, lúc đó lão thái gia bỗng nhiên nói:

- Hàn Đông, cháu ngồi bên này.

- Vâng ạ.

Hàn Đông cũng không nói nhiều, gật gật đầu, liền bước đến. Tìm lấy một chỗ bên bàn lão thái gia ngồi xuống, nhưng cũng chỉ là ghế cuối, dù sao hắn cũng khá hòa đồng, trong số mọi người, chỉ là hậu bối mà thôi.

Tuy nhiên cho dù như vậy, trên mặt những người con cháu khác cũng đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của mọi người, bao nhiêu năm nay, mỗi lần đoàn viên cuối năm, tiền bối và hậu bối đều ngồi phân biệt rõ ràng, chưa bao giờ có kiểu con cháu lại ngồi chung bàn với người trên. Nhưng năm nay lão thái gia lại bỗng nhiên chủ động gọi Hàn Đông qua ngồi cùng, bởi vậy có thể thấy được, lão thái gia đối xử với Hàn Đông không giống như bình thường.

Cho dù là Hàn Kiến Quốc, Trịnh Trạch Hoa, trong lòng cũng rất kinh ngạc, càng hiểu thêm được vị trí quan trọng của Hàn Đông trong lòng lão thái gia, cũng từ đó mà xác định được Hàn Đông cơ bản là người nối nghiệp đời thứ ba trong lòng lão thái gia.

Hàn Đông cũng không có cảm nhận gì là khác biệt, mặc dù Hàn Đông có ưu thế hơn những người khác, lại làm ra nhiều thành tích như vậy, cũng là vì muốn được lão thái gia coi trọng và tán thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất