Trong lòng Hàn Đông định nghĩa cho Tô Xán như vậy.
Ở kiếp trước, Hàn Đông mở công ty, mà Tô Xán cũng mở công ty, hai người là đối thủ của nhau.
Nhưng Hàn Đông sống lại, thông qua nỗ lực của bản thân, khiến cho tình hình của bản thân và gia tộc đều có những thay đổi rất lớn, nhưng bây giờ lại được biết, Tô Xán này cũng gia nhập vào trong giới chính trị, hơn nữa cũng phát triển rất tốt. Hai người vẫn là đối thủ cạnh tranh.
Trên quan trường, cũng tràn đầy sự khó khăn gian khổ, thậm chí còn tàn sát khốc liệt, quả thực chính là chiến trường không có khói thuốc súng, so với đấu tranh trên thương trường thì chỉ có hơn chứ không kém?
Hai kiếp, hai người điều là đối thủ.
Đây chính là sự sắp xếp của định mệnh hay sao?
Trong lòng Hàn Đông lập tức cảm thấy được áp lực cực lớn.
- Tôi là Tô Xán.
Tô Xán giới thiệu về bản thân mình rất tự tin, sau đó giơ tay ra.
Hàn Đông cũng đưa tay ra, bắt tay anh ta. Tay của Tô Xán hơi lạnh, nhưng nắm rất chặt.
- Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cùng mời không bằng tình cờ gặp mặt. Chi bằng chúng ta uống với nhau một ly đi?
Tô Xán cười nói.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Hôm này không còn sớm nữa, để khi khác nhé.
Từ tận đáy lòng, Hàn Đông có chút bài xích với Tô Xán này, vì vậy cũng sẽ không ăn cơm với anh ta.
Tô Xán gật gật đầu, nói một cách rất nho nhã:
- Cũng được. Có cơ hội chúng ta lại gặp mặt.
Mấy người đi ra ngoài, Tiêu Bối Bối nhẹ nhàng hỏi:
- Anh Đông, trước đây anh có biết tên Tô Xán này không vậy?
Hàn Đông lắc lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Không biết, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Lời hắn nói là lời nói thật. Nếu như không tính đến kí ức của kiếp trước, vậy thì hôm nay hắn quả thực là lần đầu tiên gặp tên Tô Xán này.
Lúc này Hàn Mạn Lương nói:
- Tiểu Đông, anh hãy chú ý đến con người này nhiều một chút, chỉ sợ trong tương lai hắn ta là đối thủ cạnh tranh của anh thôi.
Hàn đông gật gật đầu:
- Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có tính toán.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông đã được mở ra hoàn toàn, bản thân có ưu thế tái sinh. Cho dù ông trời đã định mình và Tô Xán phải trở thành đối thủ, vậy thì cũng không có gì phải sợ cả. Huống hồ, bây giờ những thành tích mà Hàn Đông đạt được, trên thực tế, còn huy hoàng hơn nhiều so với thành tích mà Tô Xán kia có được. Cũng coi như là chiếm một ưu thế nhất định. Thêm vào đó lực lượng của Hàn Đông cũng không ngừng tăng lên, tổng hợp các nhân tố của mọi phương diện nhiều như vậy, Hàn Đông cảm thấy, nếu như bản thân còn đấu không lại với tên Tô Xán kia, vậy quả thực là không có đạo lý gì rồi.
Đương nhiên, tuy trong lòng Hàn Đông tự tin về sự chiến thắng, nhưng lại không có nửa chút buông thả nào, dù sao trên chiến lược có thể nhìn kỹ đối thủ, nhưng trong thực tế hành động thì phải thực sự đối đãi mới được.
Buổi tối, Hàn Đông lâu lắm không thể ngủ được, trong đầu hắn cố gắng nhớ lại chuyện giữa hắn và Tô Xán ở kiếp trước một lần, nhớ ra được tên Tô Xán lúc đó, hừm, là một tên rất thâm hiểm giảo hoạt.
Nhưng ở kiếp này, Tô Xán không ngờ cũng giống như mình, tiến vào vào con đường làm quan, bước đi trên một con đường đời mới.
“Lẽ nào, đây thật sự là sự sắp xếp của ông trời, để chúng tôi tiến hành đọ sức một lần?” “Tuy nhiên, ở kiếp này, mình nhất định phải thắng hắn.” Hàn Đông hạ quyết tâm.
Hôm sau là ngày mùng 1 thắng giêng, ăn sáng xong, Hàn Đông đi nói chuyện với lão thái gia một lúc, sau đó liền cùng mẹ đi thăm ông ngoại.
Trước mắt mà nói, sức mạnh quan trọng nhất của nhà họ Hàn, đó là sức mạnh của hệ thống Ủy ban Kỷ luật của đại biểu mà ông ngoại của Hàn Đông Dư Kiện Hưng nói. Dư Kiện Hưng lăn lộn ở trong Ủy ban Kỷ luận hơn mười năm rồi, đến nay thân là Ủy viên bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nước Hoa Hạ. Không chỉ có quyền lực và uy tín rất lớn ở trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, đồng thời cho dù là ở trong chính đàn nước Hoa Hạ, cùng có sức ảnh hưởng rất lớn so với các Ủy viên bộ Chính trị quá bình thường kia.
Dư Kiện Hưng có một người con trai nữa, cũng chính là cậu của Hàn Đông, Dư Hồng Minh, lúc đầu cũng từ chính trị, nhưng hồi nhỏ vào lúc loạn lạc, đi tham gia võ đấu, bị người ta đánh đến tàn tật. Cả đời chỉ có thể sống trên xe lăn, cũng không đi trên con đường chính trị nữa, mà mở công ti kinh kiếm tiền. Ngoài ra Dư Kiện Hưng còn có hai người con gái nữa, một người là mẹ của Hàn Đông, Dư Ngọc Trân, còn một người là dì của Hàn Đông, Dư Ngọc Tiểu Mai, làm việc ở đài truyền hình trung ương, là Trưởng phòng Kiểm toán, cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, đồng thời chồng của dì Hoa Duy Bạch cũng đi theo con đường chính trị, song mấy năm nay phát triển không được tốt lắm, bây giờ mới là cán bộ cấp Giám đốc sở mà thôi.
Hôm qua, mẹ liên lạc được với mọi người, hôm nay mọi người gặp mặt nhau.
- Tiểu Đông, các con dùng chiếc Red Banner kia đi.
Lúc Hàn Đông đi ra khỏi nhà, lão thái gia thản nhiên nói.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức phản ứng lại ngay. Chiếc Red Banner mà lão thái gia nói, đó có thể là chiếc xe mà ông hay lái. Chiếc xe đó, thậm chí có thể trực tiếp đi vào Trung Nam Hải. Thật không ngờ lão thái gia lại để mình dùng chiếc xe này.
- Như vậy không được tốt cho lắm đâu ạ.
Hàn Đông nói. Chiếc xe Red Banner của lão thái gia không phải người bình thường nào cũng có thể ngồi lên được. Ngay cả lúc Hàn Đông làm ở bộ Tài chính trước đây, cũng chưa từng lái qua chiếc xe này.
Trong tay lão thái gia bưng một ly trà, nói một cách từ tốn:
- Thời gian này, cháu ở Yến Kinh, hãy dùng chiếc xe kia để đi lại cho thuận tiện một chút.
- Vâng ạ.
Hàn Đông gật đầu nói. Hắn đã hiểu rõ, sở dĩ lão thái gia để cho mình dùng xe, một là đúng là để thuận tiện, hai là khẳng định thái độ của lão thái gia đối với bản thân tiến thêm một bước rõ ràng.
Đây là một sự chấp nhận của lão thái gia đối với bản thân.
Hàn Đông cũng không dám cãi lại, dù sao bản thân nỗ lực như vậy, cùng là để nhận được sự chấp nhận của lão thái gia, để cho sự phát triển của nhà họ Hàn phát huy được tác dụng lớn hơn.
Đối với tình huống hiện tại mà nói, lão thái gia cơ bản đã chấp nhận bản thân, hơn nữa cũng coi như là xác định mình trở thành người bồi dưỡng quan trọng trong đời thứ ba.
Dù sao, để cho mình sử dụng chiếc xe của ông mình, đó đã là một sự chấp thuận rồi.
Lão thái gia khoát tay, đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng.
Thân hình cao lớn của hắn, điềm đạm, giống như một ngon núi lớn vậy, khiến ai nhìn vào cũng không kìm được có cảm giác ngưỡng vọng.
- Đi thôi Tiểu Đông.
Dư Ngọc Trân hạ giọng nói, trong lòng bà cũng rất vui mừng.
Hàn Đông gật gật đầu, hai người đi ra ngoài. Chiếc xe Red Banner đã được dừng ở trước cử, phía trên tấm thủy tinh chắn gió ở trước xe, dán một giấy thông hành có đóng dấu đỏ, trong đó có giấy xuất hành của Trung Nam Hải.
- Thưa phu nhân và cậu Hàn, tôi tên là Phạm Thực, rất vui khi được phục vụ hai vị.
Lái xe Phạm Thực nói với vẻ mặt không cảm xúc, tuy nhiên, đôi mắt lại tỏ ra sự khôn khéo, lúc nhìn người giống như nhìn thấy được hết suy nghĩ của người ta vậy. Phạm Thực là lái xe đặc biệt của cục Cảnh vệ Trung ương, đây chính là tinh anh trong tinh anh, không chỉ phụ trách lái xe, đồng thời còn gánh vác thêm chức trách của bảo vệ.
Rất dễ nhận thấy, lão thái gia đặc biệt gọi cho Phạm Thực, nên anh ta mới xuất hiện ở đây kịp thời như vậy.
Dư Ngọc Trân gật đầu một cách khách khí, nói:
- Vất vả cho anh rồi.
Hàn Đông cũng khẽ mỉm cười khách sáo với anh ấy, lập tức ngồi vào ghế trước xe, như vậy cũng coi như là một sự khách sáo đối với Phạm Thực. Cho dù Phạm Thực chỉ là một vệ sĩ, nhưng đối với người ở bên cạnh mình, cũng không có gì mà phải tự cao tự đại cả, khách sáo một chút, mọi người cũng sống với nhau cũng phải vui vẻ một chút.
Sau khi nói một chút với Phạm Thực, anh ta liền lặng lẽ lái xe đi.
Tới ngõ của Túc Tĩnh, cảnh sát ở trước cửa vừa nhìn thấy chiếc Red Banner, liền giơ tay cúi chào, cũng không kiểm tra xem, liền trực tiếp cho đi.
Trong sân, có nhân viên công tác ra vào, nhìn thấy chiếc Red Banner từ từ lái vào trong, tất cả đều dừng lại, nhìn chăm chú.
- Tiểu Đông, hai năm nay làm khá lắm.
Ông ngoại Dư Kiện Hưng vui mừng nói. Lúc nhìn thấy con gái Dư Ngọc Trân và Hàn Đông ngồi trên chiếc xe Red Banner của ông Hàn quay về, trong lòng ông cũng có chút nao nao, lập tức cảm thấy tự hào vì đứa cháu trai của mình.
Hàn Đông hơi cúi thấp người xuống, nói:
- Cảm ơn ông ngoại.
Tiếng cảm ơn này, không chỉ là cảm ơn sự khen ngợi của ông ngoại, đồng thời cũng thể hiện sự cảm ơn đến sự giúp đỡ của ông ngoại lần trước, có thể nói là nhất ngữ song quan.
Dư Kiện Hưng khẽ mỉm cười, vẻ mặt hiền lành nói:
- Đến đây còn phải câu nệ làm gì chứ?
Sau đó, Hàn Đông nói chuyện cùng với ông ngoại, đem những chuyện mình đã làm ở tỉnh Tây Xuyên ra để làm một bản báo cáo so sánh tỉ mỉ.
Đối với những hành vi của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, Dư Kiện Hưng cũng nắm rõ, chẳng qua nghe Hàn Đông trực tiếp kể lại, hơn nữa biết suy nghĩ cụ thể của hắn, lại càng hiểu rõ hơn về Hàn Đông.
“Chả trách Hàn lão để cho Hàn Đông ngồi lên trên chiếc Red Banner kia, đây thể hiện thái độ của ông. Tuy nhiên, dựa vào những việc làm của Hàn Đông hai năm nay, quả thực đáng để trở thành nhận vật trung tâm của đời thứ ba để bồi dưỡng”
Trong lòng Dư Kiện Hưng nghĩ vậy, cho dù ông ta và Hàn lão thái gia là người thân, nhưng ông ta cũng rất tôn kính Hàn lão thái gia, đều xưng hô với ông là Hàn lão.
Trong lòng của Dư Kiện Hưng, ấn tượng đối với Hàn Đông, ban đầu chỉ là con người Hàn Đông khá điềm tĩnh. Lúc đảm nhiệm Bí thư đoàn ủy ở khoa tiếng Trung đại học Yến Kinh, con người này rất ít nói, cũng không biết nói chuyện, có vẻ có chút không màng danh lợi. Chẳng qua luôn khiến cho người ta có cảm giác có dáng vẻ của thư sinh, sau đó Hàn lão thái gia sắp xếp cho Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, phát triển của sự việc lại có chút nằm ngoài dự kiến của ông.
Khi mấy bài văn của Hàn Đông được đăng trên báo Hoa Hạ, nhưng Dư Kiện Hưng vẫn cho rằng, mấy bài văn này là do Hàn lão thái gia bày mưu viết, chỉ là thể hiện ý của Hàn lão, nhưng khi ông liên lạc với Hàn lão thái gia, lúc dò hỏi một cách khéo léo, lại được biết ba bài văn của Hàn Đông, trước giờ Hàn lão thái gia căn bản không hề biết đến, sau khi biết được, ngay cả Nam Tuần Trưởng cũng đích thân phê một chỉ thị, Dư Kiện Hưng liền cảm thấy đứa cháu Hàn Đông này có chút đầu óc, đồng thời lá gan cũng rất lớn. Sau đó, những việc làm của Hàn Đông ở thành phố Vinh Châu thuộc tỉnh Tây Xuyên, lại gây ấn tượng hoàn toàn mới cho ông, hơn nữa cũng là chàng trai trẻ rất biết cách làm việc, rất có tiềm năng phát triển.
Hiện tại, khi Hàn Đông ngồi đối diện ngay trước mặt ông, nói về công việc của mình, trong lòng Dư Kiện Hưng cảm thấy xúc động vô cùng.
- Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi (Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn), Tiểu Đông thật sự trưởng thành rồi.
Dư Kiện Hưng nhìn Hàn Đông một cách vui mừng. Con người trẻ tuổi điềm đạm, tràn đầy sức sống này, thành công của tương lại thật sự không có giới hạn.