- Hàn Đông à, cháu quả thực đã đạt được những thành tích không nhỏ ở thành phố Vinh Châu, nhưng tự cao, phải không ngừng nâng cao bản thân, tăng cường bồi dưỡng cho bản thân, không chỉ biết làm việc, còn phải biết làm người, kết hợp giữa làm người với làm việc lại với nhau, như vậy mới có thể tiến xa được.
Bởi vì sự kì vọng tương đối cao đối với Hàn Đông, vì vậy vừa mới gặp mặt, Dư Kiện Hưng không kìm được việc giáo huấn Hàn Đông.
Hàn Đông mang vẻ mặt tươi cười lắng nghe, hắn cũng biết ông ngoại lo cho mình, hi vọng bản thân có thể tiến xa hơn.
Đồng thời, Hàn Đông cũng suy nghĩ trong lòng, những hành động sau sự tái sinh của mình, tình hình của nhà họ Hàn đã không giống như trước nữa.
Ở kiếp trước, ông ngoại cuối cùng cũng dừng bước ở chức Ủy viên bộ Chính trị, cuối cùng cũng không trở thành một trong những người đứng đầu của chính đàn nước Hoa Hạ.
Mà Hàn Đông cũng biết, tuy dựa vào cách làm thường lệ trước mắt, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trung ương không nhập thường, nhưng đại hội Đảng lần thứ nhất, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trung ương là người nhập thường, cũng chính là một trong những người có quyền lợi lớn nhất trong chính trị nước Hoa Hạ, mà ông ngoại chỉ cần có thể ở được vị trí này, ổn định làm trong vài năm nữa, vậy thì kiếp sống chính trị của hắn, cũng có những thay đổi rất lớn so với kiếp trước.
Theo tình hình hiện tại mà nói, hi vọng này là rất lớn, mà chỉ cần ông ngoại có thể nhập thường, vậy thì sức mạnh của nhà họ Hàn lớn mạnh hơn rất nhiều, khả năng ứng phó với các nguy hiểm cũng sẽ chỉ tăng chứ không có giảm.
Hàn Đông nói chuyện với ông ngoại một lúc lâu, tiến hành trao đổi những quan điểm của mình với ông ngoại.
- Khá lắm. Hàn Đông cháu rất có tinh thần đổi mới, điểm này là rất khó, sau này cứ thế mà tiếp tục duy trì.
Dư Kiện Hưng vui vẻ nói.
- Thôi được rồi, ba à, tiểu Đông khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, ba đừng có nói chuyện công việc với nó nữa.
Dì Dư Ngọc Mai cười mỉm nói.
Dư Kiện Hưng nói:
- Thôi được, không nói chuyện công việc nữa, vậy nói chuyện khác đi. Hàn Đông, vấn đề cá nhân của cháu định tính thế nào đây?
Lần này, Hàn Đông lại phải đau đầu lần nữa, bất đắc dĩ giơ tay lên gãi đầu. Chuyện này thật là khó nói. Hàn Đông không muốn nói dối, nhưng thật sự hắn cũng khó mà nói ra được, vì thế rất xấu hổ.
- Ha ha, tiểu Đông cháu còn ngượng nữa à.
Dì Dư Ngọc Mai cười ha ha nói.
Dư Kiện Hưng nói:
- Vấn đề cá nhân rất quan trọng. Hàn Đông cháu cũng không thể quá cố chấp.
Ông đương nhiên hiểu rõ tình hình của Hàn Đông, biết hắn muốn nắm giữ lấy quyền chủ động trên vấn đề cá nhân của bản thân, song đối với hắn mà nói, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện tình cảm nam nữ, cũng nên nhường cho sự nghiệp. Nền tảng của Hàn Đông tốt, vậy thì nên nắm bắt lấy cơ hội, liên kết với những thực lực có tiềm năng phát triển. Nếu như vậy, con đường trưởng thành của Hàn Đông trong tương lai mới càng bằng phẳng. Tình yêu thì có thể mang lại cho hắn cái gì chứ? Nam nhi có quyền, thì cái gì cũng có, điểm này thì phải nhìn cho rõ ràng.
Chẳng qua, lần trước Hàn lão thái gia lựa chọn cho Hàn Đông một cô bé, sau khi bị Hàn Đông từ chối, liền không có ý kiến gì cả, cũng không biết hắn nghĩ gì, nên Dư Kiện Hưng cũng sẽ không nói quá nhiều về chuyện này.
- Tiểu Đông, sự kì vọng của Hàn lão đối với cháu rất lớn. Cháu phải nắm giữ lấy.
Dư Kiện Hưng nói. Từ lúc Hàn lão bảo lái xe Red Banner đưa mẹ con Hàn Đông qua đây, ông liền hiểu ra được, ở một mức độ nào đó, chiếc xe này đại diện cho thân phận của Hàn lão.
Đương nhiên, nếu Dư Kiện Hưng biết Hàn lão thái gia để cho Hàn Đông dùng chiếc Red Banner trong khoảng thời gian này, thì ông sẽ càng kinh ngạc hơn.
Ăn cơm xong, Hàn Đông lại ngồi nói chuyện với ông ngoại một lúc rồi mới cùng mẹ ra về.
Nói chuyện với lão thái gia, ông ngoại, Hàn Đông cũng lấy được nhiều thứ có ích trong đó, dù sao họ đều là người lăn lộn trong chốn quan trường rất lâu rồi, nhiều chuyện đều phải nhìn thấu đáo hơn so với người khác một chút, có rất nhiều gợi ý cho Hàn Đông.
Ưu thế lớn nhất của Hàn Đông, là hắn nắm rõ một cách chính xác tình hình phát triển của mười năm trở lại đây ở kiếp sau, có thể nắm giữ được tiên cơ, đồng thời có thể cầm một số thứ tiên tiến ở kiếp sai đến hiện tại để sử dụng, do đó trên con đường làm quan, đoạt được tiên cơ, nhưng trong lòng Hàn Đông cũng biết, ưu thế này cuối cùng của bản thân trước sau gì cũng sẽ qua đi, hơn nữa mang theo bên mình một số thứ ở kiếp sau đến hiện tại, hoàn cảnh mà anh ta phải đối mặt, cũng sẽ xảy ra thay đổi cùng với tình hình trong kí ức, nên những chuyện hắn nhớ được trong đầu, sự giúp đỡ đối với hắn sẽ chỉ càng ngày càng ít đi.
Vì vậy, Hàn Đông phải không ngừng tích lũy kinh nghiệm ở nhiều phương diện, chỉ có tiến hành nâng cao toàn bộ phương vị, như vậy mới có thể bảo đảm cho bản thân ít có đường vòng trong quá trình sau này.
Ngoài ra, Hàn Đông nói chuyện với Hàn lão thái gia, ông ngoại, ngoài việc học từ bản thân họ, còn có một điểm nữa, chính là nói ra một số quan điểm của mình cho họ nghe, như vậy, cũng đủ để mang đến ảnh hưởng nhất định cho suy nghĩ của họ, hoặc có thể mang đến lợi ích nhất định cho sự phát triển của nhà họ Hàn.
- Anh Đông, ngày mai dẫn em và Tiểu Anh đi dạo phố nhé.
Tiêu Bối Bối cười dài rồi nói, kéo lấy cánh tay của Hàn Đông, tỏ vẻ nũng nịu.
Còn Hầu Tiểu Anh cũng ở một bên, nhìn Hàn Đông với vẻ mong ngóng, đối với người anh họ này, trong lòng cô luôn mang một thái độ kính trọng, dù sao ở trong nhà, mỗi lần bố mẹ dạy dỗ anh trai Hầu Khôn, đều lấy Hàn Đông ra làm ví dụ điển hình, lấy Hàn Đông ra để so sánh một loạt với Hầu Khôn, để thể hiện sự bất tài của Hầu Khôn, cũng chính vì như vậy, trong lòng của Hầu Tiểu Anh, Hàn Đông ở trong lòng của cô, vì vậy khi Tiêu Bối Bối kéo cô đi dạo phố vào ngày mai, hơn nữa lúc nói để Hàn Đông dẫn đi, trong lòng cô cũng rất vui mừng.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Bối Bối và Hầu Tiểu Anh, Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được.
- Hoan hô
Tiêu Bối Bối vừa nghe xong lập tức kêu lên một tiếng.
Hàn Đông cười khổ một chút. Cô bé này, dạo phố thì có gì mà phấn khởi như vậy chứ?
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc hỏi thăm trưởng bối, mục đích chủ yếu của Hàn Đông chính là nghỉ ngơi một chút. Sau đó, lạ quay về Thục Đô, tiếp tục bắt đầu con đường phấn đấu.
Hầu Khôn, Trịnh Đồng hai người này đều đã nói xong với mọi người trong nhà rồi, muốn ở Yên Kinh vài hôm, gặp Hàn Đông nhiều hơn, vì thế mà bố mẹ của họ đều đồng ý, chủ yếu là dựa vào thân phận của Hàn Đông, họ cảm thấy nếu như bọn trẻ có thể học được từ trên người Hàn Đông chút gì đó, vậy thì rất tốt rồi.
Buổi tối, Hàn Mạn Lương mời một vài người bạn đến Vong Ưu hội để gặp nhau, trong đó còn có Tiết Bác, con trai của bộ trưởng bộ Văn hóa Tiết Hi Lập, ngoài ra còn có mấy thanh niên trẻ, lần lượt là Khổng Quân Chí, Tào Thiên Tuấn, Nghiêm Kiến Sơn, Dương Dịch Thành. Cha chú của họ đều là người có chức vụ nhất định, tối thiểu đều là cấp Thứ trưởng có thực quyền. Những người này, đều thể hiện sự kính nể đối với Hàn Đông, hơn nữa còn mơ hồ lấy hàn Đông làm gương nữa.
- Anh Đông, danh tiếng của anh đúng là như sấm truyền bên tai.
Trong tay Khổng Quân Chí cầm ly rượu, giơ lên trước mặt Hàn Đông, nói:
- Anh Đông, em kính anh một lý, khi nào thì anh quay về Yến Kinh vậy?
Họ đều là con cháu của các quan chức, đối với những người cùng tuổi đều nổi tiếng ở đất nước Hoa Hạ này, đương nhiên đều biết.
Hơn nữa, vì gia cảnh của Hàn Đông phía sau, họ cũng hi vọng thông qua các phương thức, thiết lập mối quan hệ với Hàn Đông, phải biết rằng, cơ sở phát triển của giống Hàn Đông như vậy, thành tựu tương lai chắc chắc sẽ rất tốt, không chừng sẽ trở thành nhân vật có tiếng ở trong quan chức Hoa Hạ, nếu như bây giờ thiết lập được mối quan hệ với Hàn Đông, vậy thì con đường phát triển sau này của bản thân sẽ rộng ra hơn rất nhiều, đồng thời người thân biết mình có mối quan hệ tốt với Hàn Đông, trọng lượng của mình trong mắt mọi người cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Đối với những người trước mắt này, ngoại trừ Tiết Bác đã từng gặp trước đây, những người còn lại đều là lần đầu gặp mặt, Hàn Đông cũng không hiểu rõ họ lắm, chỉ là nghe Hàn Mạn Lương trước đây giới thiệu gia thế đằng sau của họ, còn về sau có thể kết giao đến mức độ nào, còn phải quan sát hơn nữa.
Những người này, rất rõ ràng chính là trong truyền thuyết, Nhị Thế Tổ hoành hành tại Yến Kinh, vì quyền thế trong nhà, những người thanh niên trẻ tuổi chơi một cách rất điên cuồng, còn Hàn Đông tuy cùng cùng tuổi với họ, nhưng tâm tính của Hàn Đông lại không giống với họ, đồng thời Hàn Đông cũng không thể chơi một cách điên cuồng giống như họ vậy.
- Hàn Đông này, quả nhiên có một khi chất không giống như bình thường, chả trách bố mình luôn bảo mình phải học hỏi nhiều ở hắn.
Trong lòng Tào Thiên Tuấn nghĩ thầm nói. Bố của anh ta là Bí thư của Ban Thư kí Hoa Cộng, tuy rằng không phải là Ủy viên bộ Chính trị, nhưng cấp bậc lại tương đương với Ủy viên bộ Chính trị, đồng thời bố của anh ta vẫn chưa đến 60 tuổi, nên còn có không gian phát triển rất lớn. Nếu có thể có được sự ủng hộ của nhà họ Hàn, vậy thì càng tăng thêm một tầng nữa, cũng là rất có hi vọng.
- Hình như có chút kiêu ngạo đây.
Trong lòng Nghiêm Kiến Sơn cũng đang suy nghĩ. Bố của anh ta là Thứ trưởng thường trực bộ Công an, bình thường cũng rất kiêu ngạo. Tuy nhiên trước mặt Hàn Đông, lại không tỏ thái độ gì cả, cảm thấy Hàn Đông cùng với mình và những người ở đây có một cảm giác không hợp nhau. Trong lòng anh ta không thoải mái, cũng có chút ủ rũ.
Hàn Đông ngồi ở bên kia, đứng sừng sững giống như một ngọn núi cao tĩnh lặng, khiến họ không kìm được việc họ có cảm giác ngưỡng mộ. Điều này khiến cho những người bình thường cảm thấy hắn kiêu ngạo, trong lòng tự nhiên có chút không thích ứng được.
- Uống rượu đi. Tối nay nhất định phải uống cho vui đấy.
Trịnh Đồng giơ ly lên rồi nói.
Trước kia, khi Trịnh Đồng ở Yến Kinh, thường đi chơi với Khổng Quân Chí và những người khác. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp mặt nhau, đương nhiên phải điên một chút.
- Thùng thùng đông
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cửa mở ra, ông chủ của Vong Ưu Hội Tần Phương cầm lấy trong tay một chai rượu vang đỏ, bước vào với vẻ mặt tươi cười.
Còn đằng sau cô, là một cô bé thấo mặc chiếc áo lông màu tím, hai tay cho vào trong túi. Vừa bước vào, ánh mắt liền lạnh lùng nhìn mặt mọi người một lượt.
Trong lòng Hàn Đông bỗng giật mình, hắn bỗng cảm giác cô gái này hơi quen, hơn nữa ánh mắt nhìn mình dường như có chút đặc biệt.
- Hàn Đông, hoan nghênh đến Vọng Ưu, tôi là người đặc biệt đến đây để kính anh.
Tần Phương cười dài nói:
- Còn đây không cần tôi giới thiệu nữa chứ?
- Tôi là Thẩm Dao
Cô gái kia thản nhiên nói, ánh mắt nhìn vào Hàn Đông, giọng điệu có chút lạnh lùng, nói:
- Đặc biệt đến xem anh rốt cuộc là nhân vật tài giỏi cỡ nào.