Người Cầm Quyền

Chương 482: Phiền phức lớn

- Chị dâu, chị đứng xa thế làm gì?

Tiêu Bối Bối vẻ mặt cười hỏi han.

Cô ta rời khỏi cái ôm của Hàn Đông, nụ cười xấu xa nhìn Lữ Nhạc, tiến lên trước cầm cánh tay của Lữ Nhạc

- Chị dâu, không phải chị cũng nhớ anh Đông sao? Sao vừa gặp mặt ngược lại một chút biểu hiện cũng không có vậy?

Lữ Nhạc liếc nhìn Tiêu Bối Bối, nói

- Bối Bối em nói cái gì thế?

Hàn Đông khẽ mỉm cưới, tiến lên trước nói với Lữ Nhạc.

- Được rồi, chúng ta thể hiện một chút nào

Nói rồi, hắn đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng ôm Lữ Nhạc.

Vẻ mặt Lữ Nhạc đỏ ửng, toàn thân hơn run run, hai hàng lông mi chỉnh tề nhẹ nhẹ run lên, hai tay hơi hướng lên trên, rồi lại đặt xuống, cuối cùng cũng ngại không ôm Hàn Đông.

Tiêu Bối Bối đứng bên cạnh thấy bộ dạng Lữ Nhạc thẹn thùng, kìm không được thè đầu lưỡi ra, dáng vẻ nghịch ngợm, ngược lại vô cùng đáng yêu.

Hàn Đông biết Lữ Nhạc có chút thẹn thùng, cho nên nhẹ nhàng ôm cô ta một cái, sau đó liền thả ra. Toàn thân Lữ Nhạc truyền đến một mùi thơm thản nhiên, cô mặc quân trang váy ngắn màu xanh lục nhạt, mái tóc ngắn nhẹ nhàng, làm cho người khác có cảm giác oai hùng hiên ngang.

- Đi thôi, anh Đông, xe của anh dừng ở đâu thế?

Tiêu Bối Bối ngậm cười hỏi.

Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, để hai cái bím tóc. Đôi mắt giống như sao, vẻ mặt thanh tú, giống như hai hàng liễu vậy.

Hàn Đông nhịn không được liền nhéo cái mũi nhỏ của cô ta, nói

- Thì ở đàng trước đấy, để anh giúp em xách đồ nào.

Tiêu Bối Bối lắc đầu, nhẹ nhàng nói

- Không cần đâu, anh Đông anh giúp chị dâu kéo đi.

Lữ Nhạc lắc đầu nói.

- Không cần đâu, hành lý cũng không nặng.

Từ sau khi đính hôn với Hàn Đông, Lữ Nhạc cũng không giống như trước mà thả lòng, tuy rằng dần dần thích ứng được kiểu quan hệ mới này, thân phận mới, nhưng biểu hiện vẫn đoan trang thục nữ hơn nhiều.

- A, anh Đông, đuôi xe của anh làm sao vậy? Đâm xe người khác àh?

Nhìn thấy phía sau xe của Hàn Đông có xước sơn không ít, hơn nữa còn có mấy chỗ bị méo mó, Tiêu Bối Bối kinh ngạc hỏi.

Hàn Đông cười khổ nỏi

- Không phải là đâm xe, là xe của người khác cản trở, anh đẩy nó ra thôi.

Tiêu Bối Bối nói

- Ha ha, là vậy àh?

Cô và Lữ Nhạc đều mang hành lý đặt vào cốp xe phía sau.

Thấy Lữ Nhạc muốn ngồi ở vị trí phía sau, Tiêu Bối Bối đi lên trước lôi cánh tay cô ta lại, nói

- Chị dâu, chị ngồi phía trước đi, em ngồi sau cho.

Lữ Nhạc nhẹ nhàng cười nói

- Con bé này

Rồi đưa tay xoa lên đầu cô ta, có điều vẫn ngồi phía sau với cô ta.

- Hai người chuẩn bị chơi mấy ngày? Sắp xếp thế nào?

Hàn Đông hỏi, nhìn từ gương chiếu hậu thấy hai người như hoa như ngọc vậy, trong lòng Hàn Đông cảm thấy khá lên nhiều rồi

Tiêu Bối Bối nói

- Lễ lao động lại thêm xin nghỉ phép, tổng cộng có bảy ngày, anh Đông anh sắp xếp đi. Dù sao ngày mùng năm bọn em quay về Yến Kinh.

Hàn Đông gật đầu nói

- Vậy được, trước tiên ở Thục Đô nửa ngày, sáng mai chúng ta đi Tân Châu, thành phố Tân Châu cũng có nhiều chỗ vui chơi lắm, có Trúc Hải, Thạch Hải, Đại Hiệp Cốc, Các- txơ. Còn có núi Cổ Lầu, đảm bảo bọn em chơi vui vẻ.

Lữ Nhạc nhẹ nhàng nói

- Hàn Đông, không làm chậm trể công việc của anh chứ?

Nhìn từ gương chiếu hậu thấy khuôn mặt thanh lịch của Lữ Nhạc, đôi mắt trong veo như nước, lộ ra linh khí thanh tú, khi mỉm cười, ánh mắt giống như trăng khuyết, vô cùng đáng yêu, cô ấy mặc quân trang ngắn, ngồi ở đó, màu xanh lục quân trang trước ngực cô ta cứ phập phồng

Nhìn thấy bộ dạng cô ta thế, trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm thán, cũng gặp nhau không bao lâu, cô bé này ngày càng xinh đẹp ra, vẻ đẹp của cô ta là loại thanh nhã tự nhiên, khiến cô ta dường như có khí chất không phàm phu, tuy Thục Đô từ xưa tới nay là nơi có nhiều gái đẹp, gái đẹp có sắc tương đối nhiều, nhưng Lữ Nhạc hơn các cô khác nhiều về tư thế anh tú, khí chất có vài phần thoát tục, cho dù là mình ở trong vô số mỹ nhân, Lữ Nhạc giống như chim yến mùa xuân khiến người nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy cô ngay.

- Công việc không có gì, đi cùng vợ mới là chuyện quan trọng nhất.

Hàn Đông nhịn không được mở mồm trêu đùa.

Tiêu Bối Bối cười hì hì.

- Anh Đông, đừng có nói buồn nôn như vậy được không

Hàn Đông nói

- Anh nói đều là sự thật mà.

Tuy quan hệ giữa hai người đã được định rồi, vậy thì Hàn Đông cũng hy vọng Lữ Nhạc vui vẻ, về sau những ngày hai người sống cùng nhau còn dài, Hàn Đông cũng không muốn để cô không được thoải mái.

Lữ Nhạc hờn dỗi nói

- Ai là vợ anh!

Hàn Đông cười nói

- Thì là vợ tương lai, cũng như nhau mà thôi.

Thấy Hàn Đông cãi đùa với Lữ Nhạc, Tiêu Bối Bối ngồi bên cạnh bịt miệng lại, vẻ mặt cười xấu xa.

Hàn Đông lái xe ra đường Xuân Hi, trước tiên tìm một nhà khách gần đó, đặt xong phòng, nói với hai người.

- Nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm tối, tối này có thể dạo bộ đường Xuân Hi.

Tiêu Bối Bối nói

- Anh Đông, nghỉ ngơi gì chứ, bọn em bây giờ lại muốn đi dạo phố, chị dâu, chị không mệt chứ?

- Chị không mệt.

Lữ Nhạc cười nói, cũng học Hàn Đông đưa tay lên nhéo cái mũi nhỏ của Bối Bối.

- Ai dà, chị dâu, sao chị cũng giống như anh Đông vậy, động tay động chân vậy.

Tiêu Bối Bối bĩu môi nói, cái mũi nhỏ vểnh lên giống Lolita làm cho người khác cảm thấy trìu mến.

Nếu hai cô đã đồng ý đi dạo phố, Hàn Đông tự nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Lúc này đợi Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc đi rửa mặt, chải đầu, ba người liền đi xuống lầu

Tuy nhiên vẫn chưa chính thức nghỉ lễ, nhưng người ở phố Xuân Hi nhiều hơn so với bình thường, quả thực là ngồi xổm vác vai, các cửa hàng hai bên đường đều nhiệt tình xúc tiến tiêu thụ, đủ các loại âm thanh, âm thanh bán hàng, mọi người đi trên đường, túm năm tụm ba, có cười có nói, vẻ mặt tràn đầy vui tươi. Đường Xuân Hi từ trước đều là nơi có lượng người lưu thông lớn nhất Thục Đô, cũng là nơi đẹp nhất trong những nơi đẹp, có điều Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc hai người một trái một phải hai bên Hàn Đông, đi trong đám người, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, không chỉ đàn ông không kìm được mà quay lại nhìn, cũng không ít thiếu nữ, cũng liên tiếp quay đầu lại, trong mắt tràn đấy vẻ hâm mộ.

Hàn Đông cũng rất nhanh chú ý tới điều này, chịu không được cười nói

- Đi cùng hai người, áp lực lớn thật, anh thấy ánh mắt của những người này, giống như kiếm vậy.

Tiêu Bối Bối đắc ý cười nói

- Ha ha, anh Đông anh nên cảm thấy rất hạnh phúc đấy, hai đại mỹ nữ đi dạo phố cùng anh, là giấc mơ của biết bao người đấy.

Lữ Nhạc chỉ là cười ngọt ngào một chút, không có nói gì. Lúc mới bắt đầu cô khoác tay Hàn Đông, vẫn có chút không thoải mái, có điều dần dần thích ứng hơn rồi. Nghe thấy Hàn Đông ca ngợi mình với Tiêu Bối Bối, trong lòng cô ta giống như ăn miếng mật ngọt ngào vậy.

Đi dạo phố cùng hai người đẹp, đối với đàn ông mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng những ánh mắt hâm mộ ghen tị xung quanh, vẫn làm làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Có điều cũng may, đi dạo hơn một tiếng, gần đến giờ ăn cơm tối, Hàn Đông đang tham khảo ý kiến của hai người, bắt đầu lái xe đến lầu Sư Tử, đặt xong phòng ăn cơm, khi ăn cơm, ba người gọi một chai rượu đỏ, rất nhanh Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối uống đến đỏ mặt rồi, giống như hai quả táo đỏ vậy.

- Vẫn là rượu chính cống, mùi thức ăn khá thơm.

Đi ra, Tiêu Bối Bối cảm thán nói.

Miệng nhỏ của cô ta đều bị cay đỏ ửng, thi thoảng lại thở ra, nhưng lại vẫn có cảm giác chưa hết.

Lữ Nhạc cũng gần như cô ta.

Hôm nay hai người các cô mới tới, buổi chiều lại đi dạo phố Xuân Hi, bởi vậy chuẩn bị quay về.

Lữ Nhạc cũng Tiêu Bối Bối đứng đợi ở cửa, mà Hàn Đông thì lại đi ra bãi lấy xe.

Nhìn thấy phía sau xe có chỗ bị trầy xước, Hàn Đông nhớ lại cảnh tượng đó, thầm thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ mọi người bây giờ có chuyện gì vậy, chắn xe của người khác không nói, đã không lái xe đi, mình cũng không có trêu chọc gã, thật là khó hiểu.

Xe chậm rãi đi từ bãi đỗ xe đi ra, lúc này vừa hay cũng có mấy người ra khỏi cửa, trong đó có tên mập, thấy trước mặt có hai người đẹp, chịu không được nhìn hai cái, nhưng nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, trong mắt tên mập liền xuất hiện vẻ mặt giận dữ, nói

- Cuối cùng để ta gặp rồi, các anh em, chính là tên đó làm hỏng xe của tôi.

Nói rồi, tên mập liền xông lên giơ tay kéo Lữ Nhạc định ngồi vào ghế phụ.

Lữ Nhạc kinh ngạc, nhẹ nhàng nói

- Làm cái gì?

Lập tức thân thể cong lên, giơ chân đạp vào đầu gối tên mập.

Thân là quân nhân, lại là quan quân của Bộ tổng tham mưu số hai, lại thêm khi đi học, Lữ Nhạc tiếp thu luyện tập đánh nhau rất nghiêm khắc, lại thêm Hàn Đông dạy phương pháp rèn luyện cho cô ta, nên đừng thấy bộ dạng Lữ Nhạc nhẹ nhàng vậy, nhưng lại có kỹ thuật đánh nhau, về phần sức mạnh, đánh tên mập đó căn bản chỉ là chuyện nhỏ.

- Á.

Tên mập bị Lữ Nhạc đá một cái va vào xe, liền kêu ra một tiếng thảm thiết.

Hàn Đông lúc này cũng vội lao ra khỏi xe, đi đến nhìn thấy thì ra là tên mập, liền hiểu ra là chuyện gì, không ngờ đã gặp gã lại còn bị Lữ Nhạc động thủ, quả thật là tự tìm đường chết, vốn dĩ chuyện đã qua rồi, Hàn Đông cũng không có nghĩ nhiều, chuẩn bị quay về cho người mang xe đi sửa là được rồi, nhưng bây giờ Hàn Đông thấy tên tiểu từ này rốt cuộc là muốn làm gì đây.

Tên mập kia bị một mỹ nữ yểu điệu đạp một cái, vừa đau vừa tức giận, tay chống lên trên xe, trong miệng liền mắng

- Con đà bà thối.

Cùng lúc đó tay gã liền chỉ về phía mặt Lữ Nhạc.

- Muốn chết?

Hàn Đông trầm giọng quát, ra tay nhanh như chớp, lập tức bắt được tay gã béo, đẩy một phát, tiếng răng rắc vang lên giòn tan, cổ tay tên đó đã trật khớp

Tên tiểu tử đó đau đớn kêu lên thảm thiết, Hàn Đông lại xuất cước mạnh, đá thịch một cái, đá tên tiểu tử đó lảo đảo lui vài bước. Ngồi phịch mông xuống đất.

- A a, tay ta gẫy rồi.

Tên mập đó thống khổ kểu lên, gã còn tưởng tay của mình bị Hàn Đông bẻ gẫy rồi.

Đám người đi cùng tên mập, lúc này mới phản ứng, trong đó có hai tên liền kêu rồi vọt tới, một tên khác liền lôi điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

- Hừ.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, quyền cước cùng dùng, rất nhanh đã đánh cho hai tên kia quỳ trên mặt đất.

Thấy có người đánh nhau, rất nhanh không ít người vây quanh, thân thủ Hàn Đông nhanh nhẹn, lập tức nhận được một tràng kinh hô.

Tên mập hoặc là do uống nhiều rượu, gã phẫn nộ kêu gào, không biết từ đâu mò được cục gạch, một tay không sức, tay kia cầm lấy cục gạch, xông lên trước, hùng hổ định đập Hàn Đông.

- Anh Đông, cẩn thận.

Tiêu Bối Bối kêu, tuy cô ta biết dựa vào thân thủ của Hàn Đông chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng dù sao đối phương đang cầm gạch, cho nên cô ta không kìm được nhắc nhở Hàn Đông.

- Không sao.

Hàn Đông khẽ cười nói, trực tiếp đá ra một cước, tên mập đó liền bị văng ngã ra ngoài.

Tên đi ra cùng tên mập, đang đứng cạnh cửa gọi điện thoại, lúc này thấy thế, cũng không dám tiến lên, đứng xa nói vọng

- Có ngon thì đừng chạy, tao đã gọi điện báo cảnh sát rồi, tao đã nhớ biển số xe của mày rồi, mày chạy không thoát đâu.

Hàn Đông cười lạnh một cái, liền lôi điện thoại ra, tuy hắn cũng nghĩ không có việc gì thì không nên quầy rầy Tôn Hải Quần, nhưng hôm này có Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng có mặt, hắn không muốn phiền phức, bởi vậy chuẩn bị gọi điện cho Tôn Hải Quần.

Lữ Nhạc đưa tay ra:

- Đưa điện thoại cho em

Hàn Đông ngẩn người, lập tức giao điện thoại cho Lữ Nhạc.

Lữ Nhạc nhận điện thoại, sau đó ấn một dãy số lên trên, rất nhanh cô liền áp điện thoại vào tai, nói

- Em và Hàn Đông ở cửa lầu Sư Tử tại Thục Đô. Có người ức hiếp bắt nặt

Sau đó cô ta liện dập điện thoại, đưa lại điện thoại cho Hàn Đông.

Hàn Đông vừa thấy dãy số đó chắc chắn không phải là số di động, cũng không biết cô ta liên hệ với ai, có điều cô ta đã lo việc này, Hàn Đông cũng ngại hỏi.

Tiêu Bối Bối từ xe đi xuống, cười hì hì.

- Chị dâu, chị gọi ai vậy?

Thấy bộ dạng cô ta vô cùng tò mò, cho dù cô ta biết ban ngành của Lữ Nhạc, mơ hồ cũng có nghe cô ta nói qua chức trách trong ngành, trong lòng nghĩ ngành này không phải là cục đặc vụ tình báo, lẽ nào cô ta vừa liên hệ với người có ngành liên quan.

Lữ Nhạc khẽ mỉm cười nói

- Gọi điện cho anh của chị.

Hàn Đông cười, thế cũng tốt, để Lữ Trung Nguyên đến xử lý việc này, bản thân cũng có thể không đếm xỉa tới, tuy Hàn Đông lo phiền phức, nhưng dựa vào thân phận bây giờ của Hàn Đông, có khi người xử lý vẫn bị ảnh hưởng chú ý. Mà Lữ Trung Nguyên thì không giống vậy. Anh ta là người của hệ thống quân đội, ngoài ra còn là sư đoàn đặc cần quân khu Thục Đô, xử lý người, cơ quan công an địa phương căn bản cũng không có cách nào chống lại.

Rất nhanh, tràng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp phóng đến, xe dừng lại trước cửa của lầu Sư Tử, cầm đầu là một thanh tra cảnh sát cấp hai, anh ta xuống xe nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy tên gọi điện thoại đó, lập tức tươi cười, đi lên nói mấy câu, tên đó vẻ mặt kiêu ngạo chỉ về đám người Hàn Đông.

Thấy thế, Hàn Đông khóe miệng không khỏi lộ ra tia lạnh, nghĩ ra đám này cũng có chút bản lĩnh, một cuộc điện thoại lại có thể khiến một viên thanh tra cảnh sát cấp hai đích thân đến. Viên thanh tra cảnh sát cấp hai này ít nhất cũng là Cục trưởng cục công an ở đây, hoặc là người của Cục công an thành phố Thục Đô, dù gì thành phố Thục Đô là thành thị cấp phó tỉnh, đơn vị trực thuộc phía dưới cũng là cấp Phó giám đốc sở Khu ủy, nhân vật số một Cục công an khu gần như là thanh tra cảnh sát cấp hai rồi.

Lúc này thanh tra cảnh sát cấp hai đó đã nói xong với tên đó, liền quay người chỉ vào cánh sát nói

- Ba người này đánh người bị thường, mang về thẩm vấn rõ ràng cho ta.

Vài tên cảnh sát đi lên, trong tay cầm dùi cui, vẻ mặt không có ý tốt gì.

Hàn Đông nhìn tên thanh tra cảnh sát cấp hai cười nhạt.

- Làm gì thế, đây là thái độ làm việc của thân phận thanh tra cảnh sát cấp hai của ông sao?

Thanh tra cảnh sát cấp hai đó thấy bộ dạng Hàn Đông khá là trẻ tuổi, lại thấy biển xe là của thành phố Tân Châu, liền yên lòng, cười lạnh một tiếng, nói

- Tôi làm gì còn để cậu lo sao, giải về.

Lữ Nhạc bĩu môi, bước lên trước hai bước, nói với thanh tra cảnh sát cấp hai,

- Tốt nhất là ông nghe cho rõ, dám bắt bọn tôi, chức thanh tra cảnh sát cấp hai của ông không cần làm nữa đâu.

Cô ta ở bộ tổng tham mưu số 2 cũng không phải là một tiểu binh, mà là một Phó tổ trưởng của tổ hành động, đồng thời cũng là quân hàm Trung úy, chỉ có điều lần này đi ra chơi cô ta cũng không có đem giấy tờ có liên quan bên người. Nhưng cho dù vậy, cũng không cần Hàn Đông ra mặt, cô ta đối phó với thanh tra cảnh sát cấp hai, cũng là chuyện rất dễ dàng rồi. Công việc của Bộ tổng tham mưu số 2, có một bộ phận có liên quan tới Sở công an tỉnh, lại còn bởi vì do Hàn Đông, Lữ Nhạc khi lựa chọn cương vị, đặc biệt lựa chọn ban ngành chức năng đối nội, chỉ cần lấy cớ là cơ mật quân sự thì có thể khiến tên đó không không làm gì được.

Thanh tra giám sát cấp hai dường như bị lời của Lữ Nhạc làm khựng lại, cho dù là loại tình huống này, mà người có bộ dạng không chút hoang mang, trừ khi là tên ngu, hay là người có bối cảnh rất mạnh, mấy người này tuy khá trẻ tuổi, nhưng bối cảnh người nhà có quan hệ thế nào, cũng khó mà nói được.

Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta có chút hối hận, sớm đã biết thế này, thì không cần tự mình chạy đến, chưa biết chừng là gặp phải thần tiên đánh nhau, gặp họa sau cùng thường là những nhân vật nhỏ bé giống như mình. Người này chính là Cục trưởng Cục công an khu Kim Dương, mà tên vừa rồi gọi điện cho ông ta, sau lưng có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, nếu không ông ta cũng không vui vẻ mà chạy tới.

Lúc đó tên kia bước lên trên nói, mặt đanh đá nhìn Lữ Nhạc, cười ha ha

- Cục trưởng Bàng, sao vậy?

- Vương Thiếu gia.

Cục trưởng Bàng cẩn thận nhìn gã đó một cái, trong lòng mau chóng chuyển ý niệm trong đầu.

Mà lúc đó, đột nhiên có tiếng mô tơ dồn dập vang lên.

Người xung quanh đền kinh ngạc, tản ra.

Mấy chiếc xe Jeep quân dụng nhanh như chớp phóng đến, hình thành hình tam giác khoanh vùng mọi người rồi dừng lại.

Cửa xe mở ra, từ trong xe nhảy ra là binh lính mặc toàn phục trang mầu xnah, trong tay mọi người còn cầm súng mini tự động.

Một quân nhân cao to nhẩy xuống, trên vai anh ta bốn sao hai vạch, không ngờ là một vị đại tá.

Hàn Đông mỉm cười, trong lòng nghĩ Lữ Quốc Trung sau khi lên chức tổng tham mưu trưởng của Tư lệnh quân khu Thục Đô, quân hàm của Lữ Trung Nguyên cũng theo đó mà tăng lên nhanh.

Lữ Trung Nguyên thấy cảnh tượng trước mắt, liền phất tay, nói

- Khống chế bọn họ lại.

- Vâng

Đám binh sĩ cùng đáp, rất nhanh động thủ, trực tiếp khống chế hết đám cảnh sát, trong đó có hai tên cảnh sát sợ có chuyện còn muốn rút súng kháng cự lại đám binh lính đó, kết quả bị hai ba người đánh quỳ xuống đất, sau đó bị dí súng lên trán, dọa hai viên cảnh sát ở đó sợ tè ra quần rồi.

Lữ Trung Nguyên đi lên trước, nhìn thấy em gái Lữ Nhạc, lập tức nói với Hàn Đông.

- Ha ha, tiểu Đông không sao chứ?

Hàn Đông mỉm cười nói.

- Em không sao, anh Trung Nguyên đến rất kịp thời.

Lữ Trung Nguyên cười ha ha nói

- Mệnh lệnh của Nhạc Nhạc, anh nào dám không nhanh chứ, vừa hay bọn anh luyện xong quay về. Liền trực tiếp qua đây.

Lúc này Cục trưởng Bàng trợn tròn mắt, đột nhiên xẩy ra việc này cũng quá dã man đi. Không ngờ không hỏi rõ đỏ đen đã khống chế thủ hạ của mình rồi, cho dù ông là đại tá, cũng không thể ức hiếp người trên địa phương thế chứ.

Có điều ông ta chỉ là một Trưởng phòng công an quận nhỏ muốn đối kháng cùng đại tá, phân lượng dường như còn không đủ, hơn nữa cảnh sát gặp quân đội cũng trên cơ bản là tú tài có lý cũng không làm được gì. Mà người ta làm lính là đối ngoại, phân lượng hai bên không giống nhau.

Thủ hạ của mình bị người dùng súng chĩa vào, Cục trưởng Bàng không thể không lo, bởi vậy đành phải kiên trì đi lên nói

- Đồng chí này…

Sau đó Lữ Trung Nguyên căn bản không để ý tới gã, tiếp tục nói chuyện với Hàn Đông, mới quay đầu cười nhạt nói

- Ông làm gì?

Cục trưởng Bàng tức giận nhảy dựng lên, nhưng trước mặt Lữ Trung Nguyên, ông ta cũng không có cách nào.

Lúc này Vương Thiếu gia đi lên, cười lạnh nói

- Quân đội cũng không lo được địa phương

- Đúng vậy

Cục trưởng Bàng liền can đảm nói

- Đồng chí này, các đồng chí là ý gì vậy? Bộ đội cũng không thể can thiệp vào công việc của cảnh sát.

Lữ Trung Nguyên cười lạnh lùng nói

- Đây là cơ mật quân sự, các người muốn làm gì?

- A

Cục trưởng Bàng thiếu chút nữa ngất đi, ông ta còn muốn hỏi Lữ Trung Nguyên rốt cuộc là muốn làm gì nữa cơ? Không ngờ ông ta lại hỏi trước, nhưng ông ta biết không nói đạo lý với Lữ Trung Nguyên được, cho dù người ta qua đây là muốn làm chỗ dựa cho một nam hai nữ trước mắt. Chả trách trước đó cô ta vẫn bộ dáng ung dung, không ngờ chỉ một cuộc điện thoại gọi được đại tá, cô gái đó rốt cuộc thân phận thế nào.

- Hừ.

Tên Vương Thiếu gia kia đảo mắt, liền đi qua một bên gọi điện thoại, người của bộ đội thì gọi người có quan hệ với bộ đội, chỉ cần để đám binh kia điều đi, việc tiếp theo thì dễ làm rồi.

Lữ Trung Nguyên thấy vậy, mới hỏi Lữ Nhạc.

- Nhạc Nhạc, rốt cuộc là có chuyện gì?

Lữ Nhạc chỉ vào gã mặt tái nhợt đang nằm úp sợ sệt chỗ kia nói

- Em và Hàn Đông, còn có Bối Bối tới đây ăn cơm, vừa mới chuẩn bị đi, tên này xông lên động thủ, sau đó mấy tên cảnh sát qua đây không hỏi rõ trắng đen liền muốn bắt bọn em đi.

Hàn Đông cũng không kể chuyện buổi trưa ra, cho dù tất cả mọi việc, bản thân làm cũng là có tình có lý, tình hình bây giờ xem ra, đối phương rất rõ ràng là người có bối cảnh, bây giờ Lữ Trung Nguyên đến rồi, để Lữ Trung Nguyên làm một lúc rồi tính sau, đến lúc đó khi cần nói đạo lý, bản thân cũng từ từ nói đạo lý cũng được.

- Như vậy àh, dễ làm rồi.

Lữ Trung Nguyên nói, vung tay lên ra lệnh với thủ hạ nói

- Mấy tên khả nghi này tập kích quan quân chấp hành quân sự cơ mật đều giải về hết.

- Vâng.

Một vị thượng úy kính lễ, sau đó lập tức cho người bắt tên mập và hai tên còn lại, nhét vào bên trong xe Jeep.

Lữ Trung Nguyên nói với Hàn Đông.

- Tiểu Đông, đã gặp nhau rồi, vậy chúng ta đi uống mấy chén đi, ha ha.

Anh ta thấy Hàn Đông, kỳ thật là muốn luận bàn với Hàn Đông, có điều bây giờ là buổi tối. Đồng thời Hàn Đông lại là em rể của anh ta, cũng không dễ động tay động chân, bởi vậy anh ta đành thôi vậy. Nhưng nếu muốn uống rượu với Hàn Đông, cũng là lựa chọn không tồi, cho dù tửu lượng của Hàn Đông không phải là đối thủ của anh ta, một chút cũng không thành vấn đề.

- Anh Trung Nguyên

Lúc này Tiêu Bối Bối lên tiếng chào hỏi với Lữ Trung Nguyên.

Lữ Trung Nguyên thấy Bối Bối đáng yêu, khẽ mỉm cười.

- Em hẳn là Tiêu bối Bối, khá là đáng yêu đấy, ha ha.

Mấy người ở đây nói chuyện, căn bản không có để ý tới Cục trưởng Bàng cùng mấy tên cảnh sát mà ông ta mang tới.

Cục trưởng Bàng kia đứng ở một bên, vẻ mặt đổ ửng, cảm giác bị người khác khinh bỉ thật tức giận.

Ông ta thấy Lữ Trung Nguyên không nói đạo lý như vậy, trực tiếp để người dẫn đi, trong lòng nghĩ đem chuyện này báo cáo lại, cho dù là phát sinh ở trong khu của mình, bản thân làm không được, chỉ cần mời thượng cấp ra mặt.

Mà cái tên Vương Thiếu gia kia gọi điện, sau đó dưới ánh đèn, cẩn thận nhìn biển số xe quân dụng rồi báo cáo cho đối phương. Dập điện thoại rồi, vẻ mặt gã hớn hở nhìn Lữ Trung Nguyên, trong lòng nghĩ làm lính cũng có lúc làm càn, đợi người của quân khu tỉnh tới xử lý bọn họ, đợi đến khi đám lính kia đi rồi, bản thân xử lý Hàn Đông cũng không muộn.

Hàn Đông quay lại nhìn một lượt, bốn bề xung quanh đều đang xem trò vui, bởi vì vừa mới ồn ào khá là náo nhiệt, cho nên rất nhiều người lo tai bay vạ gió, liền tản ra không ít người, những người ở lại thì gan khá là lớn.

- Đi thôi, anh Trung Nguyên, chúng ta tìm nơi nào đó uống rượu.

Hàn Đông cười rồi nói.

- Được.

Lữ Trung Nguyên nói, liền để Thượng úy kia giải người về, chỉ lưu lại một chiếc xe Jeep là được rồi.

Hàn Đông lên xe rồi, đi trước dẫn đường xe Jeep.

Nhìn thấy xe dần dần đi mất, viên cảnh sát vừa bị khống chế lúc nãy, mới thở phào nhẹ nhõm.

- Con mẹ nó.

Cục trưởng Bàng không nhịn được mới chửi bạo mồm một câu, làm cảnh sát ngày thường được tác oai tác quái đã lâu, bị một đám người quân nhân đến ức hiếp, ông ta làm Cục trưởng, cũng cảm thấy vô cùng uất ức.

Mà cái tên Vương Thiếu gia gọi điện kia, lúc này vẻ mặt cũng xanh mét, trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị giải đi, sau này còn lăn lộn thế nào đây

Nhưng gã nhất thời không có cách nào cản được đám người đó, đúng lúc đó, điện thoại của gã vang lên, nhìn thấy số đó, vẻ mặt của gã lập tức vui mừng, liền nói

- Dượng.

- Rốt cuộc là có việc gì, con kể tỉ mỉ? Trên xe đám quân nhân đó có phù hiệu gì không?

Giọng khá là uy nghiêm.

Vương Thiếu gia ngẩn người.

- Đối phương rõ ràng là vu oan, nói bạn con tập kích quân nhân chấp hành quân sự cơ mật, bọn họ đã giải người đi rồi, đúng rồi, trên xe hình nhưng có bức hình thanh kiếm, Dượng, Dượng mau nghĩ cách đi.

- Tiểu Quân àh, chuyện này phiền phức to rồi.

Dượng gã thở dài một tiếng.

- Những người đó là người của sư đoàn đặc cần quân khu Thục Đô đó.

- Sư đoàn đặc cần.

Vương Thiếu gia sửng sốt nói, lập tức nghi ngờ nói.

- Sư đoàn đặc cần thì sao chứ? Cũng không thể tùy tiện giải người đi chứ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất