Hàn Đông “ừm” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu xem văn kiện.
Khổng Phàm Chi nhìn thấy vậy trong lòng càng nghi hoặc không biết đây rút cuộc có việc gì.
Lẽ ra nếu như vì việc bài văn đó, Hàn Đông tìm đến mình thì cũng không thể gạt mình sang một bên như vậy.
“Chẳng lẽ bài văn đấy có vấn đề gì sao?” Khổng Phàm Chi trong lòng thầm nghĩ.
“Chỉ là việc mở mỏ than đưa ra chút kiến nghị thì hình như cũng không cần phải như vậy chứ”.
Hàn Đông thông qua Chu Chính có hiểu một chút về Khổng Phàm Chi, nhưng lại chưa tiếp xúc qua, không có ấn tượng trực quan cho nên liền tận dụng trong thời gian nghiên cứu này cũng mượn cơ hội để quan sát một chút phản ứng của Khổng Phàm Chi.
Nhìn thấy Khổng Phàm Chi bắt đầu qua thời gian khủng hoảng, bình tĩnh trở lại, định thần đứng một cách bình tĩnh, trong lòng Hàn Đông thầm hài lòng, có điều vẫn cần thử thách
Trong văn phòng yên ắng, chỉ có thỉnh thoảng có tiếng lật văn bản của Hàn Đông.
Xem chừng 10 phút sau, Hàn Đông nâng cốc uống trà, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống xem văn kiện.
Khổng Phàm Chi bây giờ đã bình tĩnh trở lại, anh đã nghĩ thông suốt rồi, bất kể là có việc gì, dù gì mình cũng chỉ là cán bộ cấp phó phòng mà thôi
Nhìn thấy bên trong cốc trà của Hàn Đông chỉ còn một nửa nước, Khổng Phàm Chi trong lòng tự nhắc, liền tiến lên vài bước cầm lấy cốc trà rót đầy nước, sau đó nhẹ nhàng đặt ở phía bên tay phải của Hàn Đông.
Vẫn luôn âm thầm quan sát Khổng Phàm Chi, trong lòng Hàn Đông không cho phép cảm xúc, xem ra Khổng Phàm Chi quả thực như Chu Chính nói, ghẻ lạnh đã lâu, con người ta đã chín chắn hơn
Một con người gặp thất bại không đáng sợ, điều đáng sợ chính là họ sau khi gặp thất bại thì từ đó cam chịu, từ bỏ rồi không gượng dậy nổi. Mà nếu như có thể từ đó rút kinh nghiệm làm bài học về sau thì con đường sau này sẽ được cải thiện, như vậy mới coi là tốt.
Đứng góc độ của Hàn Đông mà nói, Khổng Phàm Chi là vì đắc tội người ta, bị ghẻ lạnh vài năm đối với sự phát triển của anh ta sau này cũng là có lợi.
Vốn dĩ Hàn Đông định để mặc anh ta ít nhất nửa tiếng đồng hồ rồi tính, nhưng bây giờ anh ta lại chủ động rót trà khiến Hàn Đông thay đổi chủ ý.
Ngẩng đầu lên Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đồng chí Phàm Chi đến rồi, mời ngồi
Nghe Hàn Đông gọi thân mật như vậy, trong lòng Khổng Phàm Chi thầm vui mừng, biết là Hàn Đông gọi mình đến chắc chắn là có việc tốt
- Cảm ơn chủ tịch Hàn.
Khổng Phàm Chi ngồi nửa mông trên mặt ghế, hơi khom người, ánh mắt tràn đầy cung kính.
Hàn Đông đem tài liệu tham khảo nội bộ ra, lật đến chỗ bài văn của Không Phàm Chi, nói:
- Bài văn này tôi đã xem qua rồi, viết rất tốt, anh có cần bổ sung gì không?
Khổng Phàm Chi thấy Hàn Đông tìm mình đúng là về việc bài văn này, trong lòng chắc mẩm, liền từ cách nghĩ của mình bổ sung một vài điểm, chủ yếu là kết hợp một chút tình hình của thành phố Tân Châu.
Nghe anh ta nói xong, Hàn Đông gật gật đầu, cũng không bình luận gì thêm, sau đó lại hỏi về tình hình công việc của anh ta ở đoàn ủy.
Khổng Phàm Chi trong lòng lại dâng lên mối nghi hoặc lớn, không biết Hàn Đông rút cuộc muốn tìm hiểu gì, sao lại hỏi công việc của mình ở đoàn ủy. Anh ta ở đoàn ủy thật sự là không có việc gì để làm, vì anh ta bị xa lánh nên một chút quyền lực đều không có, muốn làm cái gì đều không có khả năng
Có điều anh vẫn rất nhanh tổng kết lại vài điểm, cẩn thận báo cáo một hồi cho Hàn Đông.
Hàn Đông biết Khổng Phàm Chi ở đoàn ủy quận Cao Bằng không có chút quyền lực gì, thấy anh ta vẫn có khả năng tóm tắt sơ lược một vài điểm, trong lòng thầm hài lòng.
Đến lúc này thì được rồi, Hàn Đông coi như đã quyết định, chức vụ thư kí mới của mình sẽ do Khổng Phàm Chi đảm nhiệm.
- Tốt, cứ như vậy đi, anh ra chỗ trưởng ban thư kí Chu đi.
Hàn Đông nói.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch Hàn.
Khổng Phàm Chi đứng dậy, trong lòng vẫn rối như tơ vò, không lẽ Hàn Đông gọi mình đến chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao, hắn ta bảo mình đi đến chỗ Chu Tử Phong làm gì nhỉ?
Ôm mối nghi hoặc trong lòng, Khổng Phàm Chi lại đi đến văn phòng của Chu Tử Phong.
Chu Tử Phong nhìn thấy Khổng Phàm Chi lại đến văn phòng của mình thì hơi bất ngờ một chút, nhưng ngay sau đó mỉm cười nói:
- Anh Khổng, chủ tịch Hàn đã nói chuyện xong với anh rồi à?
Khổng Phàm Chi cung kính đáp:
- Vâng, chủ tịch Hàn bảo tôi đến chỗ anh.
Nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Khổng Phàm Chi, Chu Tử Phong thầm nói tên tiểu tử này vẫn chưa biết vận mệnh của mình đã sắp đổi rồi.
- Ừm, anh ngồi chờ một chút.
Chu Tử Phong nói xong, lập tức gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Hàn anh đã quyết định rồi ạ?
Hàn Đông mỉm cười, trong lòng nghĩ Chu Tử Phong quả thật hiểu ý của mình, có điều anh ta vẫn cần cẩn thận xác nhận lại một chút.
- Ừm, anh bàn bạc với anh ta một chút, nhanh chóng chuyển giao chỗ mới.
Hàn Đông cười nói.
Chu Tử Phong nói:
- Vâng
Đặt điện thoại xuống, Chu Tử Phong cười tít mắt với Khổng Phàm Chi vẫn đang đứng trong phòng cười nói:
- Anh Khổng, anh ngồi đi.
- Cảm ơn trưởng ban thư kí.
Khổng Phàm Chi lễ phép ngồi xuống.
Chu Tử Phong nói:
- Anh Khổng à, đồng chí Trương Tự Miễn sắp tới sẽ đi nhận chức ở huyện Thúy Sơn, chủ tịch Hàn có ý muốn anh làm thư kí cho anh ấy, anh thấy thế nào?
- Hả…
Khổng Phàm Chi vừa nghe thấy lập tức không kìm nổi hét lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Chu Tử Phong, mặt cũng tự dưng đỏ lên.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi Hàn Đông lại có ý muốn anh ta làm thư kí cho hắn, vẫn tưởng là vì nguyên do bài văn nên tìm mình hỏi chuyện, ai mà biết được lại có việc tốt như vậy.
Tin tức này quả thật quá đột ngột, cho dù anh đã chuẩn bị tinh thần rất vững vàng nhưng vẫn không kìm được hét lên một tiếng.
Lúc này anh ta ngẫm nghĩ lại thời gian mình ở trong phòng làm việc của Hàn Đông, liền hiểu ra tại sao Hàn Đông lại để mình đứng lâu như vậy, hóa ra là để quan sát mình.
Hơn nữa xem ra mình chắc đã vượt qua thử thách của Hàn Đông, lập tức có thể trở thành thư kí của hắn ta.
Đây quả là ánh sáng trong đêm tối, làm thư kí của Hàn Đông, con đường sự nghiệp lại mở ra một chân trời mới rồi.
Chỉ là thư kí bây giờ của Hàn Đông là Trương Tự Miễn hình như chưa thay được bao lâu, tại sao đột nhiên lại đẩy anh ta đi, đoán chừng là Hàn Đông có chỗ không vừa lòng anh ta, xem ra yêu cầu của Hàn Đông là rất cao.
Trong chớp mắt, Khổng Phàm Chi nghĩ rất nhiều, tâm trạng cũng lấy lại được bình thường rồi.
- Trưởng ban Thư kí, tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, trên cương vị mới của mình nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc.
Khổng Phàm Chi kìm nén sự vui sướng nói.
Chu Tử Phong gật đầu nói:
- Ừm, chủ tịch Hàn có yêu cầu rất cao đối với thư kí, hi vọng sau này anh làm việc chăm chỉ, nhanh nhạy, chịu khó học tập, làm tốt chức thư kí của lãnh đạo.
Anh ta chỉ bảo cẩn thận những việc cần chú ý của công việc thư kí cho Khổng Phàm Chi, sau đó nói:
- Anh hôm nay về chuẩn bị đi, buổi sáng ngày mai đến báo cáo, cùng đồng chí Trương Tự Miễn bàn giao lại công việc.
- Vâng, cảm ơn trưởng ban thư kí
Khổng Phàm Chi đứng lên cúi chào Trương Tử Phong.
Ra khỏi tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, Khổng Phàm Chi vẫn cảm thấy đây đúng như là nằm mơ, mình tự nhiên lại được Hàn Đông coi trọng cho làm thư kí của hắn ta, đúng thật là khó tin.
“Nguyên do đều là từ bài văn kia”.
Khổng Phàm Chi trong lòng thầm nghĩ.
“Đúng lúc bài văn của mình được Hàn Đông nhìn trúng. Đây đúng là vận may tốt, nếu không như vậy thì cũng không biết được là mình còn ngồi ở đoàn ủy quận bao lâu nữa.
Mặc dù Ngụy Dụ Vĩ đã sụp đổ rất lâu rồi, nhưng con người Khổng Phàm Chi cũng sớm đã bị lãng quên, nếu như anh không chủ động tìm quan hệ, trên cơ bản không có khả năng có người nào đó sẽ đề bạt anh ta.
Có điều, bây giờ Khổng Phàm Chi được Hàn Đông để ý, sẽ đến Ủy ban nhân dân thành phố làm thư kí của Hàn Đông, tình hình không giống trước rồi.
Trở về Đoàn Ủy quận Khổng Phàm Chi rất nhanh nhận được điện thoại của ban tổ chức quận ủy bảo anh qua làm thủ tục giải quyết việc còn dở.
Đến ban tổ chức, trưởng ban tổ chức cán bộ quận rất nhiệt tình đón tiếp anh, lần này anh cảm nhận sâu sắc việc chuyển đến vị trí mới mang lại cho anh những ưu đãi cực lớn.
Thủ tục rất đơn giản, rất nhanh đã hoàn thành xong, trở về đoàn ủy, Khổng Phàm Chi có một cảm giác hãnh diện, bước vào phòng đã gắn liền mấy năm nay, trong lòng anh có chút bùi ngùi xúc cảm.
Bởi vì anh chỉ là cán bộ cấp phó phòng, cho nên thủ tục điều động rất đơn giản, thậm chí bây giờ thủ tục đều làm xong rồi mà người của đoàn ủy căn bản đều vẫn chưa biết.
“Hừ, cuối cùng thì có thể rời xa nơi này.” Khổng Phàm Chi trong lòng thầm nghĩ.
“Tuy nhiên con đường sau này còn rất dài, chỉ cần mình nắm bắt cơ hội thì nhất định có thể làm nên sự nghiệp”.
Ngồi một lúc, Khổng Phàm Chi thu dọn những đồ đạc đơn giản lại, chào hỏi bí thư, sau đó lập tức trở về nhà.
- Chủ tịch Hàn, phóng viên Cát của nhật báo Tây Xuyên đến rồi.
Buổi chiều đi làm chưa được bao lâu thì Trương Tự Miễn gõ cửa bước vào cung kính nói.
Bởi vì thư kí kế nhiệm mới vẫn chưa đến thay, cho nên tạm thời vẫn chưa xuống nhậm chức.
“Người phụ nữ này đến làm gì?” Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, có điều vẫn là gật đầu nói:
- Cho cô ấy vào.
Trương Tự Miễn đi ra ngoài, rất nhanh Cát Hồng Diễm liền vào.
Cô mặc một chiếc áo khoác đỏ, vừa vào tới cửa liền mang đến một làn gió thơm đến.
Hàn Đông trong lòng lập tức có chút hối hận, hắn nghĩ hay là không nên cho cô ta vào.
- Chủ tịch Hàn thật đúng là người bận rộn.
Cát Hồng Diễm vừa vào cười ha ha nói.
Lúc nói chuyện, cô còn lấy tay hất nhẹ đầu cử chỉ giả bộ chân thành.
Hàn Đông mỉm cười, không tiếp lời của cô, nói:
- Phóng viên Cát, mời ngồi.
Cát Hồng Diễm ngồi đối diện Hàn Đông, mắt cô lướt nhanh qua mặt Hàn Đông trong một hai giây, sau đó nói:
- Xem ra chủ tịch Hàn hình như không hoan nghênh tôi.
Hàn Đông nói:
- Làm gì có chuyện đó, phóng viên Cát đến thành phố Tân Châu, tức là ủng hộ Tân Châu, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh rồi.
Cát Hồng Diễm bĩu môi nói:
- Thế mà tôi muốn làm một bài phỏng vấn đơn độc với chủ tịch Hàn, mà chủ tịch Hàn vẫn không nể mặt.
Hàn Đông nói:
- Chủ yếu là tôi không có gì để phỏng vấn, hơn nữa con người và việc của thành phố Tân Châu đáng tuyên truyền hơn rất nhiều, hay là tôi sắp xếp người làm hướng dẫn viên cho phóng viên Cát xem thế nào?
- Thôi đi.
Cát Hồng Diễm nhếch môi nói:
- Tôi chỉ làm phỏng vấn cho chủ tịch Hàn thôi, chỉ việc này tôi mới có hứng thú.
Nhìn Hàn Đông cười mà không nói, trong mắt cô chợt lóe sáng, lập tức nói:
- Chủ tịch Hàn, hôm nay tôi đến Khu công nghệ cao của thành phố Tân Châu, phát hiện ra rất nhiều hiện tượng không hay.