Người Cầm Quyền

Chương 816: Lời chúc mừng chua xót

Mấy ngày tiếp theo, Hàn Đông tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng vẫn rất bận.

Bắt đầu từ lúc này, hắn có thể nói là đã đứng ở phương diện mới, là một bắt đầu mới.

Hắn lợi dụng trong khoảng thời gian này, đi đến nhà ông ngoại cùng ông ngoại Dư Kiện Hưng gặp mặt, Dư Kiện Hưng và Hàn Đông nói chuyện nửa tiếng, khích lệ hắn sau khi tới thành phố Ninh Hải bắt đầu làm việc, vững chắc làm nên sự nghiệp.

Đồng thời Hàn Đông cũng cùng Lữ Nhạc dẫn theo Hàn Vũ đến nhà cha mẹ vợ ở một ngày, cha vợ Lữ Quốc Trung tự nhiên cũng khích lệ, kéo Hàn Đông đến phòng sách nói chuyện rất lâu, mà mẹ vợ Chu Huệ Dung thì tràn đầy hiền từ dặn dò Hàn Đông phải chắm sóc bản thân cho tốt.

Bởi vì Lữ Nhạc vừa mới sinh bốn tháng, thân thể còn đang hồi phục, hơn nữa Hàn Vũ còn nhỏ, cho nên Lữ Nhạc tạm thời không cùng Hàn Đông đi đến thành phố Ninh Hải. Điều này Hàn Đông cùng Lữ Nhạc sớm đã bàn bạc xong, dù sao thì thành phố Ninh Hải đối với Hàn Đông mà nói hoàn toàn là chỗ xa lạ, Hàn Đông đến đó quan trọng là phải làm tốt công việc trước tiên, đem cục diện mở ra, do đó khẳng định không có bao nhiêu thời gian cùng Lữ Nhạc và con, cô ấy hiện giờ dẫn Hàn Vũ qua đó ngược lại không tốt, chỉ có đợi khi Hàn Đông ổn định, Lữ Nhạc hẵng đến, vậy thì không có vấn đề.

Mặt khác, Hàn Đông đi thăm hỏi một chuyến Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên truyền Phan Tử Tân, Ủy viên bộ Chính trị, Ủy viên Quốc hội, Bộ trưởng bộ Công an Nguyên Hằng Kiện, Phó trưởng ban Tổ chức trung ương Triệu Nhạc, cùng họ tiến hành giao lưu tìm hiểu sâu sắc.

Tối ngày ba thánh mười một, Lộ Lợi Dương và Tần Phương cùng mới Hàn Đông dùng cơm, vì Hàn Đông chúc mừng và tiễn biệt.

Bọn họ cũng biết thành tựu tương lai của Hàn Đông khẳng dịnh không hề nhỏ, nhưng bọn họ cũng không ngờ, Hàn Đông lại nhanh như vậy đã được thăng lên cấp thứ trưởng (Phó bộ), trong khi đang vô cùng ngạc nhiên, trong lòng bọn họ lại vô cùng vui mừng, dù sao thì bọn họ và Hàn Đông có quan hệ tốt, Hàn Đông phát triển càng nhanh, đối với họ cũng là có lợi.

- Không ngờ Hàn Đông nhanh như vậy phải rời khỏi Yến Kinh rồi, sau này muốn tìm anh dùng cơm thật không tiện.

Lộ Lợi Dương cảm thán.

Tần Phương cười nói:

- Vậy còn không đơn giản, anh muốn tìm Hàn Đông dùng cơm, ngồi máy bay qua đó rất tiện đó.

Lộ Lợi Dương cười khổ:

- Ngồi máy bay đi ăn cơm, vậy cũng quá xa xỉ rồi.

Hàn Mạn Lương nói:

- Có gì xa xỉ chứ, anh kiếm nhiều tiền như vậy không xài, để đó mỗi ngày đếm chơi sao?

Lộ Lợi Dương cười haha nói:

- Tôi mà có tiền gì, Tần đại mỹ nữ mới là người có tiền.

Nhìn thấy bọn họ ở đó đấu khẩu, Hàn Đông mỉm cười, cũng không xen vào.

Tần Phương quay đầu nhìn về phía Hàn Đông, cười quyến rũ rồi nói:

- Hàn Đông sao anh im lặng vậy?

Hàn Đông cười cười, định nói chuyện thì điện thoại reo lên, sau khi nhận điện thoại một giọng nói lạ truyền đến

- Chào ngài, phải là Chủ nhiệm Hàn không?

Hàn Đông sửng sốt nói:

- Tôi là Hàn Đông, ngài là ai?

Giọng nói của đối phương có chút khẩn trương.

- Chào Chủ nhiệm Hàn, làm phiền ngài rồi, tôi thuộc văn phòng thành phố Ninh Hải tại thủ đô, tên Lý Vũ Đồng.

Hàn Đông hơi ngẩn ra, thì ra là người của văn phòng thủ đô, xem ra Lý Vũ Đồng này cũng là có chút bản lĩnh, cả điện thoại cá nhân của mình cũng biết, muốn biết số điện thoại này của Hàn Đông, người đó ngoại trừ là người thân, thì là vài vị lãnh đạo có quan hệ tốt ở tỉnh Tây Xuyên, còn có một số cấp dưới quan trọng.

- Chào anh.

Giọng nói của Hàn Đông có chút bình thản, hiện tại hắn còn chưa đi nhậm chức, tình hình cũng không hiểu, tạm thời còn cần phải quan sát nhiều hơn.

- Chủ nhiệm Hàn, là như vậy, nghe nói ngài sắp đến thành phố Ninh Hải, chúng tôi là nhân viên của văn phòng thủ đô đều rất phấn khích, tôi muốn cùng ngài gặp mặt, báo cáo một chút tình hình công tác của văn phòng thủ đô, ngài xem khi nào thì có thời gian.

Hàn Đông vốn là muốn trực tiếp từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là rất uyển chuyển nói:

- Tôi hiện tại vẫn chưa chính thức đến thành phố Ninh Hải, làm sao mà có tư cách nghe báo cáo công tác, sau này mới nói vậy.

Lý Vũ Đồng này lại có thể hỏi thăm được điện thoại cá nhân của mình và còn chủ động liên hệ, không cần biết cô ta có mục đích gì, nhưng thái độ trước mắt này đáng khẳng định, cho nên Hàn Đông cũng là để lại một chỗ trống.

Lý Vũ Đồng hình như cũng đã sớm đoán trước, do đó cũng không quá thất vọng, nhẹ nhàng nói:

- Dạ được, sau này có cơ hội, tôi trước tiên thay mặt các đồng chí của văn phòng thủ đô hoan nghênh Chủ nhiệm Hàn đến thành phố Ninh Hải nhậm chức, dưới sự lãnh đạo của Chủ nhiệm Hàn, công tác của văn phòng thủ đô chúng tôi nhất định có thể đạt đến đỉnh cao mới.

Hàn Đông thản nhiên cười nói:

- Hy vọng được như thế.

Cúp điện thoại, Hàn Đông trong lòng âm thầm suy nghĩ, cú điện thoại của Lý Vũ Đồng này là ý của chính cô ta hay là có người khác bày mưu đặt kế, hai khả năng khác nhau, cũng đại diện hai loại thái độ của cô ta.

Lấy tay sờ trán, Hàn Đông hiểu, hiện giờ thành phố Ninh Hải e là có khá nhiều người đều đang nhìn vào mình, tìm hiều mình, nghiên cứu mình.

Tần Phương cười dài nói:

- Làm sao mà nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa rồi?

Hàn Đông cười khổ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, mấy người này tin tức thật mau lẹ đấy.

Lộ Lợi Dương cười nói:

- Điều đó là đương nhiên, Hàn Đông lần này là rồng qua sông, giành được vị trí nhiều người nhắm vào, mọi người khẳng định đều muốn biết anh rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đừng nói là thành phố Ninh Hải, dù là tỉnh Giang Việt, e là cũng có rất nhiều người đang suy xét con rồng qua sông là anh.

Hàn Mạn Lương hào phóng vung tay nói:

- Sợ gì chứ, không phải mãnh long không qua sông mà.

Ăn cơm xong, mấy người đến câu lạc bô Quên Sầu của Tần Phương nói chuyện, hơn mười giờ, mấy người liền giải tán.

Trưa ngày hôm sau, người trẻ tuổi của Hàn gia đều có mặt đầy đủ ở Bát Tiên lầu đặt một phòng, vì Hàn Đông chúc mừng.

Đây chính là do hàn Mạn Lương thu xếp, khi biết Hàn Đông được thăng lên cấp Phó bộ, lại đến thành phố Ninh Hải làm Chủ tịch thành phố, y liền tích cực liên hệ anh chị em các nơi, nói mọi người phải họp mặt một chút, mọi người tự nhiên tích cực hưởng ứng, tuy rằng mọi người đều có công việc của mình, nhưng đều xin nghỉ để đến Yến Kinh.

Hàn Đông và Lữ Nhạc tự nhiên ngồi ở trên, Lữ Nhạc cũng dẫn Hàn Vũ đến, nhóc con khoác chiếc áo khoác bông nhỏ màu hồng, khuôn mặt trắng mịn, một đôi mắt đen láy như quả nho nhìn tới nhìn lui, xem xét những người ngồi ở đó không ngừng, hình như đối với những người lạ này cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, còn thỉnh thoảng giơ cánh tay nhỏ quơ quơ hai cái, nhưng vì khoác áo bông nên dáng vẻ trông vô cùng lóng ngóng, mọi người nhìn mà cười không ngừng.

- Tới đây, dì ôm một cái.

Tiêu Bối Bối đưa tay ra nói.

Hàn Vũ nhìn cô một cái, trong miệng bập bẹ hai câu, liền giơ hai cánh tay nhỏ ra. Tiêu Bối Bối có thời gian liền tới Thiên Tác cư chơi, do đó Hàn Vũ rất quen thuộc với cô ấy, cũng thích cô ấy bồng.

Vào trong lòng ngực của Tiêu Bối Bối, Hàn Vũ lại không ngoan, một tay thuận nắm lấy đầu cô ấy, dùng sức giữ lấy, hình như lo lắng Tiêu Bối Bối ẵm không chặt làm nó ngã, khiến cho Tiêu Bối Bối dở khóc dở cười.

Hơn nữa Hàn Vũ giống như đã thích ứng với không khí ở đây rồi, trong miệng bập bạ bập bẹ nói những lời mọi người nghe không hiểu, hai mắt nhỏ lần lượt xem xét mọi người, hình như đang nói chuyện vậy.

- Haha, nhóc con này, nhỏ như vậy đã có năng khiếu làm lãnh đạo.

Hầu Khôn cười nói.

Y còn lớn hơn Hàn Đông một tuổi, hiện tại là cán bộ cấp Cục phó, năm ngoái cũng kết hôn, vợ là Hoàng Tiểu Quyên cán bộ phòng kiểm sát thành phố Kim Lăng, là một cô gái nhã nhặn, ngồi ở bên cạnh y, trên mặt tràn đầy nụ cười thản nhiên, thỉnh thoảng hiếu kỳ xem xét Hàn Đông và Lữ Nhạc một chút. Cô gả cho Hầu Khôn đến giờ thường nghe Hầu Khôn khen ngợi Hàn Đông lợi hại thế nào, Lữ Nhạc đẹp bao nhiêu, chỉ là vẫn chưa gặp qua hai người, trong lòng cô ta cảm thấy quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Hàn Đông so với bản thân tưởng tượng còn trẻ hơn và hơn nữa hiện tại đã là cán bộ cấp phó Bộ, so với cha mình còn cao hơn một cấp, điều này quả thực chọc tức rất nhiều người.

Hầu Tiểu Anh năm nay tốt nghiệp đại học, đã thi đậu vào đại học Yến Kinh làm nghiên cứu sinh, ra sức học pháp luật, cả người từ con vịt xấu xí biến thành tiểu thiên nga, trở thành một đại mỹ nữ.

Trịnh Đồng thì vẫn công tác ở Ủy ban Kỷ luật chiến tuyến tỉnh Liêu Đông, tháng trước mới thăng làm cán bộ cấp Cục phó, y so với Hàn Đông lớn hơn ba tháng, vừa tròn ba mươi tuổi, so với người khác mà nói, vậy cũng đã là không tệ, nhưng hiện tại so với Hàn Đông chênh lệch liền quá lớn.

Hàn Đông hiện giờ là cán bộ cấp Phó tỉnh và hơn nữa lại là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi như vậy, đi ra ngoài có thể gọi là hào quang vạn trượng.

Trịnh Đồng hiện giờ vẫn chưa kết hôn, theo cách nói của y là vẫn chưa tìm được một nửa thích hợp, điều này khiến cha mẹ y vô cùng lo lắng, nhưng cũng hết cách với con người quật cường như y.

Trong mấy người, tuổi lớn nhất là Hàn Mạn Lương, y mở một công ty điện ảnh và truyền thông cùng một vài ngôi sao lớn, diễn viên nhỏ thân thiết, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa có ý định kết hôn, hơn nữa chủ ý hiện tại của Hàn lão thái gia đều đặt trên người của Hàn Đông, lại thêm hiện tại chắt trai cũng có rồi, cho nên cũng không còn để ý tới Hàn Mạn Lương, nhưng Hàn Mạn Lương vẫn là rất sợ đối mặt với lão thái gia, nếu không cần thiết, y cũng không tiếp cận trước mặt lão thái gia. Theo lời y tự nói, lão thái gia có sát khí, khiến y cảm thấy sợ hãi.

Dùng cơm xong, mọi người chuẩn bị đi uống trà, dù sao thì mỗi người một nơi cũng khó tụ lại một chỗ.

Từ phòng đi ra, trước mặt liền thấy ba người vừa nói vừa cười đi tới, người bên trái lại đúng là Tô Xán.

Thấy Hàn Đông, Tô xán cũng hơi sửng sốt, lập tức trên mặt liền hiện lên một nụ cười thản nhiên cùng người bên cạnh nói vài câu, sau đó bước tới trước nói với Hàn Đông:

- Hàn Đông, đúng lúc vậy, anh cũng ở đây dùng cơm à.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Đúng vậy, Tô Xán anh về làm việc?

Tô Xán gật đầu nói:

- Đúng vậy, có chút chuyện nhỏ, chúc mừng anh, Hàn Đông, nếu có rãnh ra ngoài ngồi nói chuyện.

Tuy rằng trên mặt lộ vẻ tươi cười nhưng vừa rồi tiếng “chúc mừng” của y cũng mang một chút chua xót.

Điều này cũng khó trách, y là Bí thư thành ủy thành phố Tùy Giang tỉnh Giang Bắc, cán bộ cấp Giám đốc Sở, vốn cùng Hàn Đông cấp bậc như nhau, nhưng hiện tại Hàn Đông một bước trở thành cán bộ cấp Phó tỉnh, chênh lệch giữa hai người kéo ra xa khiến y vô cùng khó chịu mà tiếng “chúc mừng” kia tự nhiên cũng là nói một đằng làm một nẻo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất