Hàn Đông vẫn là Hàn Đông, nhưng vị trí dưới mông hắn đã thay đổi rồi, cho nên giọng điệu của Dương Lợi Đông cũng thay đổi chút ít.
Trước kia Hàn Đông chỉ có quyền kiến nghị đối với việc điều chỉnh sử dụng cán bộ cấp Giám đốc sở như của Dương Lợi Đông thôi, nhưng hiện tại thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, sẽ có tiếng nói hơn.
Mặc dù bây giờ Hàn Đông vẫn chưa có nhiều thế lực ở Tỉnh ủy, nhưng từ khí thế phát triển cùng với phương pháp của hắn mà nói, có lẽ không bao lâu sau sẽ trở thành một lực lượng không thể xem thường được.
Cuộc gọi này của Dương Lợi Đông, một mặt là trách nhiệm hiện có, chức vụ của Hàn Đông có thay đổi mới, tất nhiên phải tổ chức hội nghị ở Thành ủy thông báo một chút, ngoài ra mặt khác kịp thời liên hệ với Hàn Đông, cũng là một cách bộc lộ thái độ của mình.
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ồ, đừng có gấp, đợi tôi trở về rồi hãy nói.
- Cứ thế đi, vậy tôi không làm phiền Bí thư Hàn nữa.
Dương Lợi Đông nói.
Hàn Đông cũng không nóng lòng mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Thành ủy để tỏ rõ quyền uy của mình, còn việc bổ nhiệm liên quan đến hắn, mọi người khẳng định đến bây giờ đã biết chuyện này, mở cuộc họp Hội nghị thường vụ hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Người mạnh mẽ, ngập tràn tự tin không thèm làm ra thứ mang chủ nghĩa hình thức này.
Hàn Đông cũng không vội vã trở về Ninh Hải, tối nay hắn phải ăn tối với Trịnh Đồng và Hầu Khôn.
Sau khi Trịnh Đồng và Hầu Khôn đến tỉnh Giang Việt, Hàn Đông vẫn chưa dành thời gian ăn cơm với họ, lần trước chỉ nói chuyện một chút, lần này phải tận dụng cơ hội tụ họp với họ.
Vừa bước xuống lầu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Âu Dương Hiên Dật, tất nhiên là mời hắn tối nay dùng cơm.
Nhưng Hàn Đông ăn ngay nói thật, nói rằng tối nay có người mời mình rồi, Âu Dương Hiên Dật tỏ ra tiếc nuối, xem ra lần sau mới có cơ hội.
Trên thực tế Hàn Đông cũng biết Âu Dương Hiên Dật gọi điện thoại mời mình dùng cơm chẳng qua là hình thức, chủ yếu là muốn bộc lộ ý định của y, còn về việc dùng cơm hay không, chỉ là chuyện thứ yếu.
Tất nhiên Hàn Đông đành phải xin lỗi, nói rằng lúc nào đó sẽ mời y dùng cơm.
Sau đó Hàn Đông liền đến khách sạn Yến Quy Lai(nghĩa là: Chim Yến quay về).
Đây là nơi mà Hầu Khôn chọn, y cũng đã chuẩn bị phòng từ lâu, mặc dù đến thành phố Biện Châu chưa lâu nhưng Hầu Khôn đã bắt đầu quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nơi nào ăn uống vui chơi tất nhiên y đều rất rõ.
Khi Hàn Đông đến là khoảng năm giờ rưỡi, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đã đang cùng nhau ngồi chờ.
- Hoan nghênh lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo đã nhận lời.
Hầu Khôn cười ha ha, nói.
Trịnh Đồng thì chín chắn, chào hỏi Hàn Đông bằng chất giọng ấm áp:
- Hàn Đông đến đây.
Hàn Đông cười, nói:
- Hai người cần gì phải tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy, cũng không phải người ngoài, khách sáo thế để làm trò cười à!
Hầu Khôn cười hắc hắc, nói:
- Mặc dù là anh em nhưng phải giữ chừng mực.
Không đợi Hàn Đông trả lời, Trịnh Đồng ở bên cạnh liền nói:
- Người không biết chừng mực nhất chính là anh đó.
- Anh không cần nói xấu tôi như vậy.
Hầu Khôn bất mãn, nói:
- Tôi có chỗ nào không đúng mực?
Mấy người họ vừa nói vừa cười, bước vào phòng, tất nhiên Hàn Đông ngồi xuống trước, Trịnh Đồng và Hầu Khôn liền ngồi hai bên hắn.
Hầu Khôn kêu phục vụ đem thức ăn lên, rồi nói:
- Hàn Đông này, hôm nay chúc mừng anh thăng chức, ba người chúng ta uống rượu ngũ lương đi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Hàn Đông nói:
- Được thôi, hôm nay nghe lời anh vậy.
- Tốt lắm, sảng khoái, vậy chúng ta ăn trước rồi hãy nói.
Hầu Khôn với vẻ mặt đầy hưng phấn, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, có cần sắp xếp cho Thư ký và tài xế của anh không.
Hàn Đông nói:
- Anh không cần bận tâm, họ biết sắp xếp thế nào mà.
Hầu Khôn cũng không nói nhiều, phục vụ nhanh chóng bắt đầu đem đồ ăn lên, Hầu Khôn bèn mở chai rượu ngũ lương ra, rót đầy ba ly thủy tinh rồi để xuống trước mặt mỗi người một ly.
Nếu là người một nhà thì việc uống rượu cũng thoải mái, không cần dùng chiếc ly nhỏ mà dùng cốc thủy tinh, dù sao cũng không cần phải đo lượng rượu làm gì.
- Nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc mừng Hàn Đông thăng chức.
Hầu Khôn cầm ly lên.
Ba chiếc ly cụng vào nhau, sau đó mỗi người đều hớp một ngụm rượu.
Hầu Khôn đặt ly xuống, cảm thán nói:
- Lần này tiến bộ của Hàn Đông không hề nhỏ nha, lần trước tôi thấy Tất Thiên Sơn được bổ nhiệm là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tôi liền biết việc bổ nhiệm Hàn Đông nhất định có thay đổi, chỉ là không ngờ rằng có bước tiến lớn như vậy, ngay lập tức trở thành một trong những lãnh đạo chính của Tỉnh ủy, tương lai tôi và Trịnh Đồng có chỗ dựa là anh rồi, vậy thì cũng phải cố gắng tạo ra chút thành tích.
Hàn Đông nói:
- Quả thật cũng không là gì, công việc của tôi chủ yếu vẫn là ở Ninh Hải, còn công việc của các anh sau này chủ yếu dựa vào các anh thôi. Các anh là người tạm giữ vị trí giao lưu, quan trọng là phải nhanh chóng gia nhập vào trong đơn vị, phải gánh vác công việc càng nhanh càng tốt, còn chuyện chiến tích thì cũng không cần vội.
Trịnh Đồng đồng ý, nói:
- Hàn Đông nói đúng đấy, hiện tại chúng ta phải ổn định, nắm rõ tình hình, bước vào đơn vị trước, ít nhất phải nhận được sự đồng ý cơ bản của mọi người, có thể thực sự tham dự vào công tác của đơn vị, mới có thể nói đến chuyện sau này. Chỉ cần làm tốt những điều này, việc tạm giữ chức vụ giao lưu của chúng cũng coi như thành công.
Hầu Khôn hơi không đồng ý, nói:
- Mặc dù các anh nói cũng có lý nhưng tôi thấy không thể ngồi đợi, mà phải chủ động một chút mới được, không phải tổ chức đã sắp xếp chức vụ cho chúng ta rồi sao, vậy thì chúng ta thực hiện trách nhiệm của mình là được rồi, chức vụ vốn có của mình cũng có thể tạo ra chút thành tích. Dù sao tôi cũng không chuẩn bị tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nếu đến rồi thì phải làm chút việc, hiện tại có Hàn Đông nâng đỡ, tôi càng có thêm lòng tin, chỉ cần tôi vì công việc thì tôi còn sợ ai chứ.
Hàn Đông đã nhìn ra, lần này Hầu Khôn được cất nhắc lên nửa cấp rồi giao lưu cán bộ, trong lòng y tràn đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên mới vô cùng thích thú mà muốn làm ra chút chuyện ở cương vị hiện tại, điều này cũng không phải là chuyện xấu. Có tình cảm mãnh liệt, có động lực là một hiện tượng tốt. Còn thái độ của Trịnh Đồng là do công việc trước giờ của anh ta làm anh ta giữ được tính cách điềm đạm này, đối với một người công tác trong Ủy ban Kỷ luật như anh ta thì cũng là chuyện tốt.
Nói chung do công việc của Hầu Khôn và Trịnh Đồng không giống nhau nên tính cách cũng khác nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ duy trì đầu óc tỉnh táo, không tham lam không chiếm đoạt, như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dùng cơm xong, ba người họ ngồi lên xe của Hàn Đông, dưới sự hướng dẫn của Hầu Khôn, Lưu Thiết Quân lái xe đến quán trà Bán Đảo. Đây là quán trà vô cùng nổi tiếng ở thành phố Biện Châu, số một về chất lượng.
- Người chủ của quán trà này là một người tao nhã, hay mời sinh viên Học viện âm nhạc Giang Đại đến biểu diễn những bản nhạc êm dịu, mọi người vừa uống trà với nhau, vừa nghe diễn tấu, lại có thể ngắm nhìn các sinh viên nữ xinh đẹp, đó cũng là một sự hưởng thụ.
Hầu Khôn ngồi xuống rồi thuộc như lòng bàn tay giới thiệu về quán trà này cho Hàn Đông nghe.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Nhìn cách bài trí ở đây cũng nhận ra được cách thưởng thức của chủ quán, thật sự là rất tốt. Mặc dù nơi này nằm ở chốn phồn hoa đô thị nhưng lại giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, lại kết hợp với âm nhạc cổ điển du dương, nhẹ nhàng, đúng là một sự hưởng thụ.
- Khả năng quan sát của chú em này không tồi chút nào.
Giọng nói sang sảng vang lên ở bên cạnh.
Hàn Đông quay đầu lại nhìn, thấy một người trung niên đứng bên cạnh, y đeo mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng muốt, bộ dạng vô cùng nhã nhặn.
- Tại hạ Phương Như Sơn, chính là chủ quán trà này, người anh em này trông hơi lạ, lần đầu tiên đến đây à?
Người đàn ông trung niên khách sáo, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vâng, lần đầu tiên tôi đến đây, cảm thấy nơi này rất tốt.
Phương Như Sơn rút ra tấm danh thiếp, đưa cho Hàn Đông, Trịnh Đồng và Hầu Khôn:
- Hoan nghênh mọi người đến với quán trà Bán Đảo, bất cứ lúc nào các vị cũng có thể liên lạc với tôi.
Đợi Phương Như Sơn đi rồi, Hầu Khôn mới nói:
- Ông chủ này rất biết làm ăn, hơn nữa nhãn quan cũng rất tốt, lập tức nhận ra lai lịch của Hàn Đông không đơn giản, ánh mắt vô cùng niềm nở.
Hàn Đông nghe mà bó tay, nói:
- Sao lời nào cũng bị anh nói ngược lại hết vậy.
- Ha ha, vậy tôi không nói nữa, tôi nghe nhạc, ngắm gái đẹp được chứ?
Hầu Khôn nói, quay đầu nhìn về phía khu diễn tấu.
Cô gái vừa diễn tấu vi-ô-lông cũng đã rời khỏi rồi chỗ biểu diễn rồi, nhân viên đang đặt một cây đàn tranh lên, sau đó một cô gái mặc áo đầm màu trắng đang chậm rãi bước ra từ phòng nghỉ, duyên dáng đi đến trước cây đàn tranh, nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn cánh tay ra rồi những ngón tay trắng nõn bắt đầu gảy lên âm thanh “leng keng”, giống như tiên nhạc từ chân trời truyền đến vậy, khiến mọi người xung quanh bỗng thấy rùng mình, lập tức đong đầy cảm giác mát lạnh, tựa như vừa uống một ly nước lạnh lớn vậy, toàn thân cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô gái hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung, những ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên dây đàn, âm nhanh nhẹ nhàng, tao nhã liên miên không dứt, giống như dòng suối nhỏ chảy trong núi, hát khúc ca vui nhộn, lại giống như những chú chim non nói chuyện với nhau trong rừng.
Hàn Đông chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như trở nên dễ chịu khi phiêu diêu trong tiếng nhạc du dương đó, có cảm giác thoải mái, vui sướng, cách xa thế tục.
Hàn Đông vô tình đắm chìm trong tâm trạng vui sướng đó.
Bản nhạc kết thúc rồi, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhanh chóng vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Tràng pháo tay này là lời ngợi khen lớn nhất cho màn trình diễn của cô gái mặc đầm trắng kia.
Hàn Đông cũng vỗ tay theo.
Cô gái mặc đầm trắng đó đứng lên, hơi cúi đầu tỏ ý đáp lại.
Lúc này, một người đàn ông cầm một bó hoa bước lên phía trước, hai tay đưa bó hoa đến trước mặt cô gái mặc đầm trắng, vẻ mặt cợt nhã nói gì đó.
Sắc mặt của cô gái kia liền thay đổi, lập tức lắc đầu, dường như là từ chối yêu cầu của người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông đó không nản lòng, lại nói gì đó, sắc mặt của cô gái kia bỗng dưng trắng bệch, nhẹ nhàng mím môi lại, cả người cũng hơi nghiêng về phía sau, dáng vẻ rất căng thẳng.
- Tên kia muốn làm gì chứ?
Hầu Khôn thấy vậy, nói bằng giọng khó chịu.
- Muốn tán gái thì cũng phải tìm đúng thời điểm, bây giờ không phải là đang quấy rầy hứng thú của mọi người sao?
Quả thật Hàn Đông có chút buồn bực, tâm trạng lúc nãy tốt lên nhiều, đang hi vọng cô gái đó sẽ biểu diễn thêm một bài nữa, không ngờ bị tên kia làm cho mất hứng, sao nghe nhạc cũng không được thoái mái thế này.