Chương 105: Chú ơi
Quả nhiên, giống như mô tả của hệ thống, quỷ hồn không cách nào phát hiện tấm phù lục được mô phỏng. Cái này là để phòng ngừa việc chân trước người chơi vừa rời đi, chân sau quỷ hồn đến phá hủy cục diện của phù lục.
Hai mắt Lý Ngang tỏa sáng, không giải thích gì thêm, trước sự kháng nghị mãnh liệt của Sài Thúy Kiều hắn lại vươn tay nhét cô vào lại trong lồng ngực.
-Hình như tôi vừa nghĩ ra một hoạt động cực thú vị.
Hắn tự lẩm bẩm một mình, tìm lấy một vài chiếc đũa ở trong nhà ăn Pháo đài Cua Hoàng đế.
Sau khi để năng lượng gợn sóng gắn vào chúng, hắn quay trở lại hành lang và coi chiếc đũa như phi tiêu, lặng yên không gây ra chút tiếng động nào phá hủy camera giám sát trên hành lang.
Lý Ngang thấy không còn bị camera giám sát thì vẽ lên đồ án giống y hệt của phù lục cách khoảng mười mấy mét chỗ phù lục vốn có.
Sài Thúy Kiều nhịn không được nhô đầu ra, tò mò hỏi:
-Sao lại vẽ một cái khác?
-Làm một thí nghiệm nhỏ đơn giản.
Sau khi Lý Ngang vẽ xong bức vẽ thứ hai thì đi đến các cửa hàng khác trên tầng năm, tìm kiếm không chút vội vàng.
Sài Thúy Kiều chớp mắt, hỏi:
-Không phải anh tìm được phù lục của tầng năm rồi hay sao? Sao lại vẫn còn tìm tiếp thế?
-Cô là bé con “Mười vạn câu hỏi vì sao” đấy hả?
Lý Ngang bĩu môi giải thích:
-Hệ thống nói là 'Tìm ra sáu tấm phù lục chất giấy khác biệt rải rác ở khắp nơi” chứ không hề nói rằng tất cả phù lục đều được đặt ở mỗi tầng khác nhau. Dựa theo cái tính cách khai như nước tiểu của hệ thống, rất có thể trong khi chúng ta tìm khắp nơi rồi cuối cùng nhận ra còn mỗi một tấm phù lục nữa là tìm mãi không thấy thì hệ thống lại giấu ở dưới đế giày của một người chơi nào đó.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nói phóng đại mà thôi, hệ thống đã hạn chế trong khoảng thời gian ba tiếng thì chắc chắn không thể giấu ở những nơi như kẽ hở sàn nhà, khẽ hở vách tường hay là những nơi như đường ống thông gió chim không thèm ỉa đến được.
Dù sao cũng phải là những nơi dễ tìm thấy thì mới có thể để người chơi tìm được toàn bộ trong vòng ba giờ đồng hồ.
Lý Ngang tỉ mỉ lục soát tầng năm một vòng, cuối cùng thì tìm được một tấm bùa khác trên bàn cạnh cửa sổ của một cửa hàng thực phẩm Nhật Bản.
-Tấm thứ hai và tấm thứ nhất không khác nhau quá nhiều, nhưng tôi vẫn xem không hiểu.
Lý Ngang nhẹ nhàng thừa nhận sự thật là mình không am hiểu về phù lục, ở trong nhóm WeChat chào hỏi đám người Liễu Vô Đãi rồi đi xuống tầng dưới, đến tầng thứ tư.
Hắn vừa mới chuẩn bị tìm chỗ nào bí ẩn để vẽ phù lục thì đã nhìn thấy camera giám sát trên trần nhà đã bị tắt hết, đồng thời, ở trong group WeChat vang lên có thông báo mới.
Dịch Y: Tôi tắt nguồn điện dự bị rồi! Quả nhiên trong phòng điều khiển chính có quỷ hồn! Vào lúc tôi phá hủy bộ máy động cơ xăng thì con quỷ đó lập tức đi cùng Tàu Bay Bị Lạc, hoặc có thể nói là Tàu Bay Bị Lạc đã bị quỷ hồn lão nhân chiếm mất thân thể, cùng nhau xông khỏi phòng điều khiển chính! Lúc này, bọn họ đang đuổi theo tôi!
Dịch Y: Tôi trốn trong tủ của phòng phân phối điện, ở đây tôi phát hiện thêm một tấm phù lục bị giấu.
Dịch Y: Nhưng mà bọn họ đang đến! Bọn họ đang gõ từng cửa một.
Dịch Y: Bọn sắp phát hiện ra tôi rồi!
Trên màn hình điện thoại di động, tuy chỉ là những con chữ đơn điệu nhàm chán nhưng nó lại lộ rõ sự khủng hoảng và tuyệt vọng của Dịch Y hiện giờ.
Trước mắt như thể hiện ra hình ảnh hắn đang co rúm người lại trong ngăn tủ chật hẹp giữa gian phòng, lo lắng hãi hùng nghe từng tiếng đập cửa mạnh mẽ.
Ngao Dũng: Kiên trì một lúc nữa! Tôi chạy tới đây!
Lý Ngang đang nghĩ có nên nhảy xuống từ tầng bốn để chi viện cho họ không thì đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên từ dưới tầng một của trung tâm thương mại Long Hằng.
Ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, bụi bặm tràn ngập, Lý Ngang thò đầu ra khỏi hành lang lan can, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy những tầng phía dưới đều đã bị sương mù dày đặc bao phủ.
Mà đống khói đặc này không những không khiến người ta cảm thấy gay mũi mà ngược lại tỏa ra luồng hương thơm rất kỳ lạ.
…
-Tàn hương?
Lý Ngang cực kỳ ngạc nhiên, rồi nhìn thấy hai bóng người lướt qua dưới đại sảnh tầng một.
Một lát sau Dịch Y lại tiếp tục gõ chữ:
-Tôi và Ngao Dũng cắt đuôi bọn hắn rồi trốn ra ngoài. Bây giờ đang ở một tầng hầm vẽ cho xong phù lục, chuẩn bị tách nhau ra để đi lên tầng.
Không hổ là người chơi lão làng, cho dù vừa mới đi dạo một vòng qua lằn ranh sinh tử thì vẫn có thể ổn định lại tinh thần, tiếp tục làm nhiệm vụ.
-Dưới mặt đất tầng một, tầng năm, lại thêm tầng bốn thì hiện giờ chúng ta đã hoàn thành được ba tấm phù lục trên tổng số sáu tấm phù lục rồi.
Lý Ngang ngồi xổm trên mặt đất ở tầng thứ tư, âm thầm lôi ra bút lông có dính chu sa, lại bắt đầu chuẩn bị vẽ.
Lạch cạnh, một quả bóng cao su nhỏ màu đỏ trắng đan xen lăn dọc trên sàn đá vôi rồi cuối cùng dừng lại ở bên cạnh chân hắn.
Lý Ngang ngẩng đầu, hắn thấy một cô bé mặc một bộ quần áo cho trẻ em, tóc tết lên buộc thành đuôi ngựa, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt ngây thơ lại chân thành xấu hổ đứng trước mặt mình.
-Chú ơi, nhặt giúp cháu quả bóng được không?
Cô bé phát âm một cách non nớt, cả khuôn mặt bị mái tóc đen dày tết đuôi ngựa che mất, máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống từ mái tóc đen của cô bé.
Chú á?
Vẻ mặt vốn đang được giấu sau chiếc mặt nạ của Lý Ngang hơi đổi, ung dung chậm rãi đứng thẳng lên, nhẹ nhàng ném quả bóng qua.
Cô bé bắt được quả bóng thì cười, tiếng cười của cô bé như chuông bạc rồi lại bất chợt ném quả bóng lại.
-Chú ơi, nhặt giúp cháu quả bóng được không?
Lý Ngang yên lặng rồi lại ném trả quả bóng, cô bé lại lần nữa tiếp được nhưng rồi lại ném trở lại.
-Chú ơi, nhặt giúp cháu quả bóng được không?