Chương 104: Phù lục
Liễu Vô Đãi co ro trong góc, cẩn thận từng li từng tí ấn màn hình điện thoại, gõ chứ nói:
-Tôi đã cắt nguồn điện của trung tâm thương mại, quỷ trong phòng điều khiển chính hiện tại không dùng được camera giám sát, không thể nhìn thấy vị trí của chúng ta. Nhưng mà nó có thể thông qua bộ máy phát điện bằng xăng dầu ở tầng hầm để mở ra nguồn điện dự phòng.
Trong nhóm Wechat vẫn yên tĩnh, một lúc lâu Ngao Dũng mới gửi tin nhắn.
-Cách tầng hầm gần nhất là Phi Đĩnh, Phi Đĩnh cậu vẫn ở đó chứ? @Tàu Bay Bị Lạc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không một chút hồi đáp nào.
-Trước khi đèn bị tắt.
Dịch Y nói:
-Tôi nhìn thấy quỷ hồn ông lão kia đuổi về hướng mà cậu ta chạy đi...
Dịch Y vẫn chưa nói xong, nhưng bốn người chơi còn lại đều biết, Tàu Bay Bị Lạc đến bây giờ vẫn chưa quay lại rất có thể đã chết.
Một lá bùa cũng chưa vẽ xong mà đã hi sinh một người đồng đội, dưới hoàn cảnh mở đầu bất lợi, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
-Nếu như quỷ hồn có thể mở bộ máy phát điện, khởi động máy tính điều khiển chính lần nữa, chúng ta sẽ bị phơi bày dưới ánh đèn và giám sát, đối mặt tiếp với sự đuổi giết.
Dịch Y gõ chữ nói:
-Hiện tại tôi vẫn ở tầng một, tôi đi phá huỷ máy phát điện dự phòng trước... Mọi người, tiếp tục tìm kiếm lá bùa.
Ngao Dũng gõ chữ nói:
-Đã nhận được, duy trì liên lạc.
Liễu Vô Đãi gõ chữ nói:
-Đã nhận được.
Lý Ngang gửi một bức ảnh, bên trên là một cô gái xinh đẹp da trắng đang mặc đồng phục trường, khoanh chân và chu môi, vẻ mặt ngây thơ dễ thương và quyến rũ chết người.
Dòng chữ trên bức ảnh là: Chúc tất cả các bạn thi đại học đều đạt được kết quả tốt, tôi đợi bạn ở đại học.
Dịch Y:
-??
Ngao Dũng:
-??
Liễu Vô Đãi:
-??
Lý Ngang:
-Xin lỗi gửi nhầm ảnh rồi, là tấm này.
Hắn lại gửi một tấm ảnh, nội dung của tấm ảnh lần này là sàn đá vôi màu be dưới tấm bảng của Cửu Phẩm Giải Hoàng Bảo, trung tâm sàn nhà dùng chu sa vẽ một lá bùa cổ quái kì lạ.
Thời gian lui về lúc trước, Lý Ngang đứng ở trước cửa Pháo đài Cua Hoàng, trong tay cầm một mảnh giấy vàng, giấy này chất liệu mềm mại mỏng manh, mang đến cảm giác chỉ cần hơi dùng sức là xé nát nó ngay.
Mặt trước của tấm giấy vàng được dùng chu sa vẽ lên một cách nguệch ngoạc cong vòng, chữ triện cổ bên trên thâm ảo tối nghĩa, chữ ở hai bên lẫn phía dưới thì lồng ghép vào nhau tạo thành những kết cấu hoa văn kỳ quái.
Những hình vẽ này vừa như khói mây trào dâng lại vừa như sóng biển cuồn cuộn. Nếu nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu thì rất dễ khiến bản thân đầu choáng mắt hoa, bên tai ù ù từng cơn, còn thêm cực kỳ buồn nôn.
Tấm phù lục này là được Lý Ngang cầm đi lúc ở bên trong Pháo đài Cua Hoàng đế, nó được kẹp ở bên trong quyển sách nhỏ làm bằng chất giấy tuyên được đặt trên quầy tiếp tân, hơn nữa còn bị lộ ra một góc rất bắt mắt, liếc qua là thấy ngay.
Từ sau khi Liễu Vô Đãi tắt đèn neon đi thì Lý Ngang lập tức sử dụng mắt mèo có công dụng nhìn ban đêm để cấp tốc tìm tấm phù lục này, sau đó sử dụng bút lông có chấm mực chu sa tiến hành vẽ ngay dưới tấm biển của Pháo đài Cua Hoàng đế.
-Phù lục và phù tự, mực phù, chữ chu sa, tất cả là sự kết hợp để tạo nên phù và lục. Nó có nguồn gốc từ vu thuật thời thượng cổ và được nhìn thấy lần đầu tiên vào thời Đông Hán. Nghe người ta đồn rằng, nó có khả năng triệu hồi thần linh, hạch tội ma quỷ, hàng yêu trấn ma, chữa bách bệnh, trừ tai họa.
Lý Ngang nhìn lá bùa trong tay, mặc niệm trong lòng:
-Khó mà tính hết được vô số chủng loại phù lục được sáng tác ra qua hàng trăm ngàn năm qua, kiểu dáng của chúng kỳ quặc vô cùng nhưng chủ yếu có thể chia ra làm bốn loại.
-Một là, có hai chữ nhỏ được tổ hợp lại thành phục văn.
-Hai là, bắt chước đường nét chuyển động của mây hoặc mây lục cổ triện.
-Ba là, từ những dấu chấm và đường cong rườm rà phức tạp tạo thành linh phù.
-Bốn là, phù được vẽ dựa trên sự kết hợp của hình tượng thần linh và phù văn.
-Phù lục bên trong cửa hàng Long Hằng hẳn là loại mây lục truyền thống, những văn tự phía trên cổ triện ta có thể miễn cưỡng nhận ra được một ít chữ đó là “Đời trước vong hồn, cắt đất bắt lao dịch, độ thượng Nam Cung”. Dòng chữ này bắt nguồn từ cuốn kinh thư “Thượng phẩm diệu kinh - động Thái thượng Huyền Linh Bảo độ người vô lượng” được làm ra vào thời Đông Tấn, nó được xưng là kinh thư đứng đầu Đạo Tạng, là Tông của vạn pháp.
Sau khi Lý Ngang biết rằng có một nơi tên là Hội Dị học tồn tại thì hắn đã tìm kiếm không biết bao nhiêu là điển tịch Đạo Tạng để đọc, nhưng dù cho có lật nát bao nhiêu quyển kinh thư đi nữa cũng không cảm ứng được thứ gọi là "Khí"*.
(*)Chú thích từ tác giả: (ghép vần là qi, ba tiếng. Trong khái niệm triết học cổ đại chỉ đề cập đến vấn đề được sinh ra và vật chất nguyên thủy cấu thành nên vạn vật, nó hơi khác so với "Khí")
Càng chẳng nói đến là phải thông qua "Khí", đến cả cảnh giới thần diệu an bình trong giới Đạo Tạng thì cũng có đủ loại uy năng không thể tưởng tượng nổi.
-Cái thứ đồ chơi này giống y hệt của mấy bọn lừa đảo tiện tay vẽ ra chữ xấu như gà bới nha, có thật là phong ấn được quỷ hồn không đây.
Lý Ngang cất tấm giấy vàng, trong lòng thầm móc mỉa, đến ngay cả hắn cũng không thể dưới tình trạng thiếu hàng mẫu mà cầm phù lục đi tiến hành tháo dỡ lẫn phân tích được, nên chỉ có thể biết nó như vậy nhưng chẳng thể biết nó mang đến giá trị gì.
Cảm giác này như thể một người nguyên thủy đang tìm tòi mò mẫm một chiếc smartphone vậy, sự tò mò của người đó sắp bùng nổ luôn rồi.
Lý Ngang gọi Sài Thúy Kiều, rồi chỉ vào phù lục trên mặt đất, hỏi:
-Cô có cảm giác gì đối với cái này không?
Sài Thúy Kiều chui khỏi ngực hắn, sau đó vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm nơi ở dưới đất mà ngón tay hắn chỉ đến:
-Thứ gì? Là phù lục hả?